Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Kim Triệu Hoán Sư

Chương 11: Lựa Chọn Trang Bị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Bình An đi theo Mạc Ngôn Thiểu tham quan trụ sở, Mạc Ngôn Thiểu vừa đi vừa giới thiệu cho Hạ Bình An tình huống bên trong Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia.

Trong quá trình tham quan, có người máy đem văn kiện đã được Hạ Bình An ký tên đặt ở trên miếng đệm lót của một cái người máy khác để nó đưa tư liệu đến phòng hồ sơ, người máy kia xoay người liền lên thang máy đi đưa văn kiện.

"Nhiệm vụ chính của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia là xử lý uy hϊếp từ sinh vật dị giới, không gian xâm lấn, Triệu hoán sư, các Giác tỉnh giả sở hữu siêu năng lực hoặc các sự kiện tiềm ẩn nguy cơ gây ảnh hưởng đến an ninh quốc gia và sự phát triển bền vững của xã hội.

Cơ cấu của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia ở thành phố Hương Hà được chia làm hai bộ phận, một bộ phận là nhân viên chiến đấu, bộ phần còn lại là nhân viên hậu cần.

Nhân viên chiến đấu chủ yếu là Triệu hoán sư hoặc các Giác tỉnh giả có năng lực đặc thù như ngươi, tất cả đều chịu sự chỉ đạo trực tiếp từ ta, ngoại trừ lực lượng bộ đội phản ứng nhanh có trụ sở nằm ở phía sau tòa nhà Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, họ chịu sự chỉ đạo của Thượng tá Ti Thế Minh.

Căn cứ tính chất nhiệm vụ cùng mức độ khó, dễ khác nhau thì lực lượng bộ đội phản ứng nhanh sẽ phối hợp với chúng ta theo nhiều mức độ khác nhau, có những trường hợp đặc thù lực lượng bộ đội phản ứng nhanh sẽ độc lập tác chiến, nhưng cũng có một số trường hợp chúng ta nhận được yêu cầu phối hợp từ cơ quan an ninh, cơ quan truy sát và các cơ quan khác có liên quan, chúng ta cũng sẽ phối hợp với các cơ quan đó thực hiện nhiệm vụ, sự việc sau đó thì ngươi có thể biết được rồi. . "

Hai người vừa đi vừa nói, sau đó Mạc Ngôn Thiểu mang Hạ Bình An đi đến Phòng Tài chính, Mạc Ngôn Thiểu đẩy cửa đi vào.

Bầu không khí trong phòng làm việc xen lẫn tiếng nhạc nhẹ nhàng, ngoài ra còn có thể cảm nhận được hương vị cà phê du đãng khắp phòng, trong phòng có một bác gái hơn bốn mươi tuổi có thân thể đầy đặn, ăn mặc rộng rãi đang dùng bình phun nước tưới cây, trông khá là nhàn nhã, sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn Thiểu đi vào, bác gái mới thả bình phun nước xuống kêu một tiếng "Chủ nhiệm!"

"Ân, vị này chính là ta tổng giám Lục Kỳ, chủ quản Phòng Tài chính, ngươi có thể gọi nàng là Lục tỷ!" Mạc Ngôn Thiểu nói với Hạ Bình An "Nơi này là nơi ngươi sẽ đi lãnh kinh phí đặc thù và kinh phí chi trả hoạt động!"

Mạc Ngôn Thiểu nói với Hạ Bình An xong rồi hướng về bác gái nói rằng "Lục tỷ, đây là người mới, ngươi căn cứ theo quy định về mức tiền đặc thù dành cho cấp một, giúp hắn hoàn thành các thủ tục có liên quan!"

"Được rồi!" Lục đại tỷ liếc mắt nhìn Hạ Bình An, xoay người, mở ngăn kéo ra, lấy ra một tờ bảng lương đưa tới cười "Tiểu tử, đến đây ký tên, ngươi sẽ nhận được kinh phí đặc thù, ngươi không cần phải sợ, đây chỉ là thủ tục để bổ sung hồ sơ.

Tiền lương cơ bản dành cho cấp một là 69000 đồng mỗi tháng, tiền lương này chưa tính đến tiền thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ cùng với trợ cấp đặc thù, nếu chỉ tính các khoản trợ cấp này thì ngoại trừ tiền lương có thể thu được hằng năm ra, khoản trợ cấp đặc thù có thể lên đến 400 vạn, hằng năm căn cứ vào thâm niên có thể tăng 50 vạn. . ."

Một tháng tiền lương cơ bản là 69000 đồng, còn chưa tính đến tiền thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ cùng với trợ cấp đặc thù, đãi ngộ này ở bên ngoài có thể được xem là tiền lương của lãnh đạo cao cấp. So với trước đây làm thợ sửa xe thì không phải chỉ nhiều hơn một chút, không những vậy, tiền trợ cấp cũng là một khoản lớn.

Có được khoản tiền lương ổn định như vậy thì có thể cân nhắc thay nơi ở cho Hạ Ninh, mua một bộ nhà, Hạ Ninh luôn luôn hi vọng có một căn nhà yên ổn mà không cần phải trả tiền thuê nhà mỗi tháng. . .

Suy nghĩ trong đầu Hạ Bình An hiện ra rất nhanh có thể làm gì với số tiền đó, sau đó ký tên vào bảng lương

Điền bảng lương xong, Hạ Bình An đem bảng lương đưa cho Lục đại tỷ nhìn một chút, gật đầu "Được rồi!" Liền đem bảng lương thu hồi, tiếp theo sau đó đi chăm sóc bồn hoa, Mạc Ngôn Thiểu dẫn Hạ Bình An rời khỏi Phòng Tài chính.

"Ta có thể hỏi một số câu hỏi sao, trợ cấp đặc thù gồm bao nhiêu cấp" Hạ Bình An thuần túy là tò mò hỏi.

"Mười chín cấp!" Mạc Ngôn Thiểu cười cợt "Ta chính là cấp năm, tiền lương cơ bản khoảng 39 vạn, Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia sẽ không hẹp hòi đối với những người có năng lực đặc thù, quốc gia sẽ không để cho ta chảy máu mà còn phải chịu cảnh nghèo nàn. Bên trong Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, mức lương bình quân của Triệu hoán sư là khoảng mấy trăm triệu một năm, tương đương với vị trị quản lý ở bên ngoài.. . ."

Lương của Triệu hoán sư một năm mấy trăm triệu!!

Xem ra “Nghèo hạn chế sức tưởng tượng của bản thân”, làm Triệu hoán sư không thể là người nghèo được!

"Ngươi nói chuyện như vậy khiến cho ta có cảm giác mình tới nơi này tựa hồ chiếm tiện nghi rất lớn. . ." Hạ Bình An nói với Mạc Ngôn Thiểu.

"Ngươi cũng không chiếm tiện nghi, giá cả để thuê Triệu hoán sư cùng Giác tỉnh giả đều không thấp, hơn nữa công tác ở đây được xem là nghề nghiệp cao quý, tiền lương được nhà nước trả vẫn căn cứ vào phương diện tình cảm, chứ nếu ở các công ty bên ngoài, nhà giàu hoặc chính phủ ở các quốc gia khác giá thuê sẽ cao hơn nhiều!"

Hạ Bình An nháy mắt một cái "Ở đây công tác còn có cơ hội ra ngoài kiếm tiền à "

"Ha ha ngươi sau đó liền có thể biết, Triệu hoán sư là tài nguyên khan hiếm, không phải bất cứ quốc gia nào hoặc nhà giàu nào có đủ khả năng nuôi số lượng lớn Triệu hoán sư sẵn sang thực hiện nhiệm vụ khi có yêu cầu!"

"Ngươi nói như vậy ta có chút rõ ràng!" Hạ Bình An gật gật đầu "Đúng rồi,, Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia tựa hồ khá yêu chuộng con số chín này, tiền lương cấp một của ta là 69000 đồng, tiền lương cấp bốn của ngươi là 39 vạn đồng, toàn bộ hệ thống tiền lương có 19 cấp "

"Ha ha ha ngươi cũng phát hiện ra à, Triệu hoán sư có lúc cũng rất mê tín, đây là do truyền thống lưu lại nhiều năm, mọi người đều cảm thấy con số 9 này tượng trưng cho may mắn, chính vì lẽ đó mà toàn bộ cấp bậc tiền lương cơ bản đều có con số cuối là số 9!"

Hai người nói chuyện một chút rồi lên thang máy, Mạc Ngôn Thiểu bấm nút lên tầng bảy, trong chớp mắt thang máy nhanh chóng đi xuống phía dưới lòng đất, tầng hầm thứ bảy mới vừa mở cửa ra, bên tai Hạ Bình An liền nghe đến từng tiếng súng mơ hồ truyền từ tầng này tới.

"Nơi này là kho trang bị cùng sân huấn luyện, sau này ngươi sẽ nhất định thường xuyên đến."

Đi ra thang máy, xuyên qua một con đường nối dài hơn hai mươi mét đường nối, Hạ Bình An cảm giác mình đi một cái “Siêu cấp cửa hàng” loại lớn .

Tại "siêu cấp cửa hàng", sàn nhà sáng loáng đi chung với số lượng lớn ánh đèn tạo cảm giác như một cửa hàng bán châu báu và các mặt hàng xa xỉ khác, ấn tượng vào mắt của Hạ Bình An là một tủ kính thật dài cùng với dòng chữ “giá niêm yết”, đặt ở phía trên những sản phẩm có thể nói là rực rỡ muôn màu.

Phía bên tay trái của "Siêu cấp cửa hàng" là đủ loại súng ống đến từ khắp nơi trên thế giới, từ súng lục, súng trường, súng trường ngắm bắn, súng tự động, súng bắn tỉa… có thể nói là không thiếu bất kỳ kiểu súng gì, nếu có người đam mê súng ống đến nơi này, ngắm bộ sưu tập súng ống này, không chừng sẽ ngất vì hạnh phúc.

Bên trong quầy hàng này là đủ loại vũ khí lạnh từ dao găm, kiếm, đao, thương, côn nhị khúc, phi tiêu … từng kiện vũ khí ở đây đều có nét đặc sắc, khiến cho người nhìn thấy sẽ hoa cả mắt.

Bên phải quầy hàng giống như một cửa hàng bán quần áo hàng hiệu xa xỉ, bên trong tủ kính sáng lấp lánh những bộ thẳng tắp âu phục, giày, thắt lưng, đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, vòng tai, dây chuyền, túi xách, áo chống đạn, áσ ɭóŧ bảo vệ...

"Vũ khí tại nơi này đều là hàng tinh phẩm ở các quốc gia khác nhau, cũng có thể sản xuất riêng theo nhu cầu của từng cá nhân, những bộ quần áo ở đây người nhìn có cảm giác phổ thông nhưng thực chất đều được làm bằng vật liệu đặc thù, mỗi bộ quần áo đều có khả năng chống đạn, vết đâm chém và các chức năng cơ bản khác, tất cả đều là miễn phí. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn tới nơi này chế tạo riêng một số món đồ dành riêng cho bản thân thì sẽ cần bỏ thêm tiền, thậm chí đắt gấp mấy lần bình thường, căn cứ vào nhu cầu của ngươi

"Thật vậy à?? "

Mạc Ngôn Thiểu hơi xúc động, xoa xoa mũi của chính mình, cười khổ một tiếng "Thời điểm ngươi lãnh lương, ngươi sẽ cảm thấy chính mình là người có tiền, nhưng khi tới nơi này, ngươi sẽ phát hiện mình là người nghèo!"

Khi hai người đang nói chuyện, cánh cửa phía sau quầy hàng mở ra, một người đàn ông hói đầu, bụng phệ, tóc hoa râm, đeo trên mắt cặp kính dày như bình thủy tinh, mang một bộ quần áo màu xám, quần cowboy, một chiếc bút máy đặt ở trong túi áo trước ngực đi ra và nói "Mạc chủ nhiệm, lại có người mới tới à ?"

Nhìn ông lão này, Hạ Bình An cảm giác như nhìn một ông lão ăn mặc lập dị.

"Ân, đây là Hạ Bình An, đây là lão Chu, tên Chu Niệm, tất cả trang bị trong cả trụ sở này đều do hắn định đoạt, tất cả mọi người đều nghe hắn. . ." Mạc Ngôn Thiểu giới thiệu cho Hạ Bình An cùng ông lão kia lẫn nhau "Lão Chu, ngươi xem một chút cho hắn, hắn cần một bộ trang phục mới!"

"Trang phục cho người mới à, được rồi!" Ông lão kia cười cợt, nhìn Hạ Bình An một chút, nhếch miệng nở nụ cười "Tiểu tử lại đây, đem hai cái tay duỗi ra, để ta nhìn ngươi một chút để xem ngươi thích hợp loại vũ khí gì. . ."

Xem tay làm gì, nơi này còn có vụ xem tay cơ à, Hạ Bình An nhìn Mạc Ngôn Thiểu một chút, Mạc Ngôn Thiểu chỉ là hướng về hắn, gật đầu để Hạ Bình An phối hợp là được.

Hạ Bình An cũng không nói lời nào, chỉ là đem hai cái tay duỗi ra.

"Thả lỏng hai tay nào. . ." Lão Chu nói liền mò lên tay phải Hạ Bình An, đem mỗi một đốt ngón tay, từng khối xương tay của Hạ Bình An đều sờ soạng, từ ngón tay đến đầu ngón tay, chuyển qua vai, sau đò còn lấy ra thước dây bên người, đo khoảng cách từ cổ tay đến khớp xương ở khuỷu tay, từ khuỷu tay đến hai bên vai.

Sau khi Mò xong tay phải, lão Chu lại tiếp tục mò sang tay trái với trình tự tương tự.

Mò xong hai tay của Hạ Bình An, lão Chu xoay người đến cái kệ, cầm một cái hộp ở phía dưới kệ lên, đi tới trước mặt Hạ Bình An mở hộp ra, bên trong là một khẩu súng ngắn màu bạc mang theo ống nhắm.

"Đây là vũ khí thích hợp nhất đối với tiểu tử ngươi, khẩu súng lục này đến từ công ty phòng vệ Mainyu, nước Mattelart, khẩu súng này nguyên bản là mẫu MR73, thích hợp cho đánh lén, công ty phòng vệ Mainyu đã cải tiến mẫu súng này, ngoại hình vẫn như cũ, chỉ là nòng súng có chút lớn và dài hơn một chút so với nguyên bản.

Nòng súng MR73 có kích cỡ là 0. 357 trong khi nòng súng của khẩu này là 0.5, khẩu súng cải tiến này vẫn còn giữ được độ chính xác, an toàn từ khẩu MR73. Mỗi viên đạn từ nòng khẩu này bắn ra có thể mang động năng lên tới 3100 Jun, ống nhắm này do công ty phòng vệ Mattelart trang bị cho bộ đội đặc chủng sử dụng. . ."

Động năng từ viên đạn lên tới 3100 Jun, giời ạ động năng từ AK47 do nòng súng bắn ra chẳng qua chỉ là 2000 Jun mà thôi, khi dùng súng này thì cổ tay người sử dụng phải rất khỏe, nếu như không đủ mạnh thì chỉ cần nã xong một phát, súng có thể tuột khỏi tay hoặc nện ngược về mặt.

Không chờ Hạ Bình An phản ứng lại, lão Chu lại đi tới khu vực vũ khí lạnh, lấy ra một cái hộp màu đen, mở hộp ra bên trong là một cái roi thép đen kịt, cuộn lên như rắn hổ mang.

Bộ phận tay cầm của roi thép khi cầm trông rất thô, nhưng nhìn kỹ lại thì nó được tạo hình giống như con rắn hổ mang màu đen.

Nhìn thấy lão Chu lấy ra chiếc hộp này Mạc Ngôn Thiểu lông mày giật giật, chỉ vào roi dài màu đen "Lão Chu, cái roi rắn hổ mang đen này đã được ngươi cất trong cái hộp này thật nhiều năm rồi, không ai có thể sử dụng, ngươi xác định hắn có khả năng dùng đến cái roi này không, nói không chừng hắn lại gây tổn thương cho bản thân nữa. . ."

Lão Chu trừng Mạc Ngôn Thiểu một chút, quật cường hừ lạnh một tiếng "Ta sẽ không nhìn lầm, người khác dùng không được nhưng tiểu tử này tuyệt đối dùng được. Nếu hiện tại dùng không được thì sau đó nhất định có thể sử dụng được, nếu không ta hai đánh cuộc. . ."

"Quên đi!" Mạc Ngôn Thiểu xoa xoa mũi, không cùng lão Chu đánh cược.

Thời điểm lão Chu lấy ra khẩu MR98 cải tiến, ánh mắt Hạ Bình An chỉ giật giật vẫn không tính là kinh ngạc nhưng tới khi lão Chu lấy cái roi thép màu đen từ cái hộp thứ hai ra Hạ Bình An trong lòng kinh ngạc, lão Chu làm sao biết được chính mình rất thích sử dụng roi. . .
« Chương TrướcChương Tiếp »