“Giờ mới đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi lạnh, phải giữ gìn chân mình chứ.” Nhẹ nhàng đắp áo lên hai chân anh, Nhan Hân Lam dịu dàng cười khẽ, còn ngồi xuống điều chỉnh lại hai chân anh, để cho tấm áo khoác mềm của mình có thể che được hết toàn bộ.
Anh hơi kinh ngạc mà nhìn động tác của cô. Đáy mắt Thiệu Duẫn Thiên lóe một tia sáng phức tạp, cho đến khi cô làm xong hết đứng lên, anh mới thu lại biểu cảm ấy, tiếp tục nở nụ cười yếu ớt lễ phép.
“Cảm ơn em!” Lời này không biết là cảm ơn quà của cô, hay là cảm ơn hành động tỉ mỉ của cô khi nãy.
“Không không, là em phải cảm ơn anh chứ.” Không nghĩ nhiều, cô khẽ cười. “Vậy em đi đây, gặp lại sau!” Dứt lời, vẫy vẫy tay, lập tức xoay người đi.
Trầm tư nhìn theo cô đã đi xa, khuất dần trong đám đông, Thiệu Duẫn Thiên nhìn hộp giấy trên đùi, cười cười nhợt nhạt, lúc này mới đẩy bánh xe, ấn nút chạy điện, đi về hướng đoạn đường dốc cho người khuyết tật trước tòa nhà, thoáng cái đã đi đến dưới hành lang, rồi đi vào cửa tự động.
_______________________________
DÀI !!! Có nên cắt ra làm mấy khúc không?
Ừm, cái
truyện này là truyện đầu tiên áp dụng kiểu xưng hô anh em từ đầu này. Đây là bởi vì hai người này, xem như đã quen từ trước, lại là hàng xóm, tuổi tác chênh lệch cũng quá rõ ràng nên mấy cái gọi là xưng hô phổ thông xã giao ban đầu có thể dẹp qua một bên luôn.
Tôi – em thì cũng như “Nữ phụ.” ý, kiểu nghe nó đáng yêu :v
“Uầy! Lão đại nhà ta hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đi mua điểm tâm trưa thế này hở?” Vừa mới mang theo cặp tài liệu vào phòng tổng giám đốc, Thiệu Duẫn Cương đã không thèm quan tâm đến ông anh đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt rơi trên hộp giấy trên bàn.
Ngẩng đầu lên khỏi đám công văn, Thiệu Duẫn Thiên khó hiểu. “Sao mày biết bên trong hộp là cái gì?”
“Lão đại, trên hộp ghi rõ ràng tên cửa hàng mà, chẳng phải vậy sao?” Đặt mông lên mép bàn, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ hai chữ in cách điệu trên hộp giấy, Thiệu Duẫn Cương không thèm khách khí mở hộp ra, đúng là trong cái hộp xinh xinh đựng mấy loại bánh ga tô và bánh quy vị khác nhau.
Đúng lúc đến giờ trà chiều, bụng hắn cũng hóp cả lại rồi, thế là không nói năng gì cầm luôn một cái bánh ngọt sô cô la phủ đầy hạt óc chó an ủi dạ dày trước, vừa ăn còn vừa tấm tắc: “Ôi… Nếu còn kết hợp với cà phê tủ của hàng này, chắc là đã hoàn hảo rồi.”
Nhìn thằng em ăn ngon lành mặt thỏa mãn, mà còn có vẻ rất quen thuộc với quán này nữa, Thiệu Duẫn Thiên cười nhẹ hỏi: “Mày nhìn tên cửa hàng thôi mà cũng biết trong là gì, chả lẽ hàng này nổi tiếng lắm à?”
“Ý! Lão đại, anh không biết hả? Em còn tưởng anh đặc biệt đi mua để lấy lòng em chứ!” Cười hì hì trêu chọc, lập tức bị người nào đó như cười như không liếc một cái, Thiệu Duẫn Cương mới nghiêm chỉnh trả lời. “Bánh ngọt của quán này ăn ngon, kích cỡ vừa đúng đủ, cà phê vừa thơm lại nguyên chất, cũng xem như là nổi tiếng, làm ăn cũng được lắm. Rất nhiều người trừ dùng trong quán còn gói mang về một phần, có khi đến muộn, còn không mua được nữa cơ… À! Đúng rồi, suýt nữa thì quên! Bánh quy tự làm của mấy cô bé ấy cũng ngon lắm.” Chưa dứt lời đã bỏ tọt ngay một cái bánh quy vào miệng.
Ra thế! Vậy mà anh còn tưởng rằng quán làm ăn khó khăn lắm, không ngờ còn ngược lại nữa. Thiệu Duẫn Thiên nhịn không được buồn cười với cái suy nghĩ lúc trước của mình, cũng cảm thấy kì quái. “Lạ nhỉ! Mày bình thường cũng có ăn đồ ngọt đâu, sao lại biết rõ thế?” Nói y như ngày nào cũng đi ăn vậy.
Ai oán mà thở dài, Thiệu Duẫn Cương tỏ vẻ vô cùng đáng thương. “Lão đại ạ, anh cũng không biết đâu! Bà đàn ông lúc mang thai tám tháng, ăn uống vô cùng kén chọn, toàn đòi ăn bánh ga tô, mà không phải của hàng này là cô ấy không ăn, làm cho em hôm nào đi muộn không mua được là y như rằng phải lạy ông gọi bà cầu xin một khách quen nào đó mua cuối nhường phần bánh cho em, thảm vô cùng!”
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười. “Mày có cần nói quá vậy không? Thật sự ngon như thế à?”
“Chính anh ăn thử thì biết.” Không nói hai lời, chọn một miếng bánh vị cà phê đưa cho anh.
Không phản kháng cầm lấy, cắn thử một miếng, Thiệu Duẫn Thiên cuối cùng cũng hiểu em dâu nhà mình sao lại phải khăng khăng chỉ định bánh ga tô của nhà này, ngay cả người ăn bánh ga tô là thấy ngọt ngấy như anh cũng không thể không đổi cách nhìn.
Bánh ga tô cà phê kia không bị ngọt càng không bị ngấy, vừa cho vào miệng đã thấy trơn mềm, chưa nhai đã tan, một mùi hương cà phê lan tỏa trong khoang miệng, sau đó theo đầu lưỡi cảm nhận một vị đăng đắng mà không mất hương thơm nồng.
“Đúng là ngon thật! Khó trách mày nói buôn bán tốt đến không có hàng mà bán.” Nuốt miếng bánh mềm mại vào miệng, Thiệu Duẫn Thiên vô cùng đúng trọng tâm mà khen ngợi.
“Vậy à!” Ánh mắt viết rõ “Em bảo mà!”, Thiệu Duẫn Cương xoa xoa cằm, quỷ dị mà cười hỏi: “Lão đại à, quá là kì lạ nha! Nhìn cái mặt anh, hình như không biết hàng này là hàng nào mà, bánh này đúng là anh tự đi mua sao?” Đột nhiên nghĩ đến ông anh giai cũng có thích ăn đồ ngọt đâu, sẽ không đi mua mấy món này mới phải.
“Anh cũng đâu có bảo là anh mua.” Thú vị, Thiệu Duẫn Thiên cười cười, thành thật thừa nhận. “Đây là người ta tặng.”
“Ai đó?” Rất kì lạ đấy! Anh ngày nào đến công ty cũng đều do trợ lý Phương tự mình lái xe đưa đón, cũng có cơ hội cho người khác tặng được quà sao?
Nhẹ cười cười, chẳng hiểu sao, Thiệu Duẫn Thiên lại không muốn nói ra chuyện với Nhan Hân Lam… Thật ra thì cũng đâu có gì để nói! Chẳng qua là sáng sớm cô giúp anh một lần, trưa thì anh giúp cô một lần mà thôi, thật sự — không có gì để nói.
“Hơ! Lão đại, anh cười trông xuân quá đấy!” Thiệu Duẫn Cương dù gì cũng là cao thủ tình trường, vừa nhìn ông anh cười như thế, lập tức phát hiện sự không ổn, lập tức ngả ngớn mà nghiêng người dí mặt sát mặt anh, ánh mắt gian tà quét trên hai chân anh, nhìn thấy ngay cái áo khoác mỏng màu hồng nhạt kia, rồi lại cười gian mà nói. “Cái áo kia là thế nào thế? Lão đại à, anh có người rồi phỏng?”
“Bậy bạ!” Chịu không nổi bật cười quát, một chưởng đẩy cái mặt chó con kia ra. “Có rảnh rỗi mà chơi ở đây à, công việc nhẹ quá hay sao?” Đáng nghi, còn đánh trống lảng nữa.
Biết mình mà còn gì nữa, tí nữa sẽ bị chà đạp đến khóc hu hu luôn, Thiệu Duẫn Cương như thể mông bắt lửa mà nhảy dựng, chạy ngay lập tức, không quên cuốn theo đống bánh. “Lão đại, những thứ này để cho em mang về hiếu kính phụ nữ có thai đại nhân đi!” Dứt lời, rầm một tiếng, cửa đã bị đóng sập.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thiệu Duẫn Thiên vô ý thức vuốt ve áo khoác mềm trên đùi, đầu tự nhiên lại tưởng tượng ra, cử chỉ dịu dàng lúc ngồi xổm xuống giúp anh đắp kín hai chân không còn tri giác của cô…
Sớm hôm sau.
Sương mù phủ dày đặc, trong đường mòn tĩnh mịch truyền tới tiếng cửa bị khóa, ngay sau đó tiếng sủa đầy sức sống của một con chó vang lên.
“Lai Phúc! Yên lặng một chút, mọi người còn đang ngủ!” Cầm xích chó, Nhan Hân Lam cúi đầu nhẹ nhàng trách cứ, không chú ý tới gần đó một chiếc xe lăn chậm rãi đi đến.
“Gâu…” Lai Phúc vô cùng thông minh hiểu thời thế mà rũ hai cái tai, tỏ vẻ sám hối.
“Nhan tiểu thư, chào cô!” Động tác cử chỉ của một người một chó đều rơi cả trong mắt Thiệu Duẫn Thiên, không khỏi hứng thú mà cười.
“A!” Vừa nghe có người chào hỏi, cô sợ hết hồn, ngẩng đầu lên lại thấy không biết từ lúc nào anh đã đứng ngay bên người. “Ra là Thiệu tiên sinh, chào anh.” Không nghĩ hai ngày liên tiếp đều gặp được anh.
“Cảm ơn áo khoác của em nhiều.” Lập tức lấy áo khoác ra trả lại cô.
Ra là anh cố ý chờ cô để trả áo. Nhan Hân Lam cười một tiếng, đôi mắt không tự chủ quét qua chân anh, xác định tấm chăn mỏng đã phủ ở trên, lúc này mới nhận lấy áo khoác, tránh cầm nắm phiền phức, mặc thẳng vào người.
“Lại dắt chó đi chơi?” Vỗ vỗ Lai Phúc ngửi ngửi hít hít cạnh xe, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ giọng hỏi.