“Mày đùa à?” Kinh ngạc thốt lên, Trần Giai Kỳ tỏ vẻ lúng túng cười. “Tao lúc nãy có nói xấu gì người ta không?” Ô… Từ bao giờ Hân Lam lại có quen biết với một nhân vật như vậy? Nếu đã quen, sao không nói sớm?
Buồn cười nhìn bạn thân, Nhan Hân Lam trêu cô: “Không sao! Cho dù mày có nói, tao cũng không tố cáo mày đâu.”
Aaaa —— mắt hạnh liếc sang, đang muốn mắng lại, một giọng nam dễ nghe mà ấm áp đã chớp cơ hội vang lên.
“Hân Lam, sao em lại ở đây?” Đi tới trước mặt cô, Thiệu Duẫn Thiên cười nhẹ, rõ ràng rất vui vẻ.
“Đi theo bạn em.” Chỉ vào Giai Kỳ ngồi cạnh, Nhan Hân Lam cười. “Bạn em, Trần Giai Kỳ. Giai Kỳ, đây chính là người lần trước tao hỏng xe phải dừng giữa đường, đã hảo tâm giúp tao mang bánh đến, Thiệu Duẫn Thiên.”
“Trần tiểu thư, chào em.” Lễ độ gật đầu bắt chuyện. A… Hóa ra hôm trước cô nói hẹn bạn, chính là nói chuyện này à! Đúng là quá trùng hợp!
“Thiệu tiên sinh, rất vui gặp anh!” Trần Giai Kỳ đầy hứng thú, mắt gian tà đảo liên hồi, cười nói: “À, không vui! Đại quân chèn ép, muốn tai được nhàn hạ mà cũng không xong.” Ha! Đang đi đến đâu phải chỉ có nhà lão già kia, còn có hai người nhà của Thiệu tiên sinh đây nữa!
Nghe cô nói, hai người còn lại còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mấy bóng người bám theo vây quanh họ, chưa gì đã xen vào cướp lời ——
“Lão đại, anh không sao chứ … Ơ? Đây không phải là Nhan tiểu thư sao?” Thiệu Duẫn Cương đã định mở đầu làm khó dễ, nhưng khi nhìn thấy Nhan Hân Lam thì cũng kinh ngạc. Tuy trước đây hai người cũng chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng hắn đã bao nhiêu lần từ xa nhìn cô và lão đại đi dạo bộ rồi, cho nên tuyệt đối không nhận nhầm người!
“Cháu trai, sao đột nhiên lại bỏ lại mọi người vậy, có chuyện gì quan trọng sao… Giai Kỳ, sao con cũng ở đây?” Thấy con gái không chịu nghe lời lại ở cùng Thiệu Duẫn Thiên, lão Tôn cũng kinh ngạc.
“Duẫn Thiên, vị tiểu thư này là người quen của anh sao?” Kỷ Tình Vân vốn cẩn thận, trực giác phụ nữ bảo cô rằng người quen của Thiệu Duẫn Thiên không thể là Trần Giai Kỳ, mà là cô gái kia.
“Ôi trời! Cuối cùng cũng có cơ hội làm quen với Nhan tiểu thư! Tôi tên là Đỗ Lan, xin chỉ giáo nhiều hơn!” Đỗ Lan cũng nhận ra người, cao hứng vươn tay cầm lấy tay người đối lắc lắc, biểu đạt thiện chí tuyệt đối.
Trong số những người đi đến, chỉ có Tôn Minh Vĩ vẫn ôn hòa là không lên tiếng gì.
A… Đây là thế nào? Nhan Hân Lam mờ mịt nhìn người mặt lạ hoắc trước mặt mình, cuối cùng mắt quay về nhìn đến người đàn ông vẫn y nguyên một nụ cười nhạt.
Ừm… Ánh mắt Duẫn Thiên cũng đầy bất đắc dĩ kìa!
Biết rõ ý nghĩ thật của anh bên dưới nụ cười ôn hòa kia, cô không kìm được cười khẽ, chậm rãi thu tay bị Đỗ Lan nắm về, ngược lại đưa tay về phía anh trên xe lăn, nghiêm túc mà thành khẩn mời ——
“Tiên sinh, có thể mời anh một điệu không?”
“Nếu bạn nhảy là em, vậy anh liền đồng ý!” Cười đầy vui vẻ, anh thực sự rất yêu thích sự tinh tế và thông tuệ của cô. A… Cũng chũng có lấy lý do này mới có thể bỏ qua được một màn lằng nhằng thế kia thôi.
“Khiêu vũ?” Người Tôn gia và Trần Giai Kỳ không rõ chuyện đều há hốc mồm. Anh ấy —— ngồi xe lăn khiêu vũ?
“Ôi trời ơi! Lão đại, bọn em đã chờ được thấy cao thủ khiêu vũ anh tái xuất giang hồ suốt bao lâu!” Thiệu Duẫn Cương và Đỗ Lan biết hết thì hưng phấn vỗ tay hoan nghênh cười lớn.
Còn hai vị nhân vật chính chuẩn bị khiêu vũ, chỉ ăn ý nhìn nhau cười, đối với sự kinh ngạc của người xung quanh, hay kể cả câu cổ vũ, cũng giống như không hề nghe thấy, một đường chậm rãi đi về phía sàn nhảy, giữa một bản nhạc khác nhẹ nhàng vang lên…
“Đẹp quá!” Nhìn lên bầu trời đêm, lấp lánh những vì sao, Nhan Hân Lam reo lên khen ngợi.”
“Là vô cùng đẹp…” Giọng nam trầm nhẹ phụ họa, Thiệu Duẫn Thiên hướng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn sang cô vừa nhảy xong nên khuôn mặt nhu mỹ ửng hồng, thành ra người ta không rõ, anh khen trời sao đêm nay sao? Hay là khen người bên cạnh?
“A…” Không biết anh đã nhìn đến ngẩn người, cô quay đầu nhìn anh, miệng vẫn cười. “Anh dọa cả đại sảnh sợ đó!” Khi anh theo nhịp nhàng, di chuyển xe lăn theo những tư thế ưu nhã, toàn bộ khách khứa trợn lồi cả mắt, toàn bộ lui hết ra xem nhảy, cả sàn nhảy rộng chỉ còn lại hai bọn họ.
“Là em khởi xướng còn gì?” Nếu không phải cô lôi kéo anh đi học nhảy, học cách điều khiển xe lăn cùng bạn nhảy khiêu vũ như bình thường, làm sao hôm nay anh có thể có kỹ thuật ưu nhã phong thái mê người, làm mọi người rơi cả cằm đây? Hơn nữa, đêm nay cũng là cô mời anh nhảy mà?
Cô thích làm người khởi xướng đấy! Hoạt động không tiện không có nghĩa là phải từ bỏ những việc tốt đẹp, chỉ là dùng một cách khác, nhưng cũng vẫn đẹp như cũ, mà khiêu vũ là một trong những việc đó.
Nhan Hân Lam thầm nghĩ vậy, gương mặt dịu dàng lại nở nụ cười, hưởng thụ không khí yên tĩnh trong sân vườn, khác hẳn với tiếng ồn ào xôn xao trong phòng.
Ai… Thực ra, hai người họ là “chuồn” ra giữa ánh mắt của bao nhiêu người đó. Nhảy xong một điệu khiến mọi người kinh ngạc tán thưởng, theo ý Thiệu Duẫn Thiên, cô đẩy anh rời sàn nhảy, đi thẳng vào sân vườn yên tĩnh ngoài tòa biệt thự. Còn, tại sao vài đồng chí làm tạp vụ sao không đi ra theo? Nghĩ cũng biết là do hành động của anh lúc muốn ra ngoài vườn, ý tứ đã quá rõ ràng —— tôi muốn yên tĩnh, đừng lại gần, đáng ghét! Thế nên người khác cũng không dám không thức thời mà đi theo!
Cô —— thật đẹp! Nhất là tắm dưới ánh trăng, cô có một hơi thở thuần khiết, thần thái dịu dàng, nụ cười nhẹ này, thật sự sẽ khiến bất cứ người đàn ông nào may mắn nhìn thấy cô phải ngây ngốc mà say mê…
Bỗng nhiên, anh cảm thấy ngực mình nóng lên, đáy lòng mơ hồ mừng rỡ, trong vườn chỉ có hai người họ, bởi vì… như vậy có nghĩa chỉ có mình nhìn thấy phong thái xinh đẹp của cô lúc này…
“Đang nghĩ gì thế?” Ánh mắt anh làm cô tim đập dồn dập, Nhan Hân Lam không khỏi hiếu kỳ cười hỏi.
“Không, không có gì!” Vội vàng thu lại tâm trí, Thiệu Duẫn Thiên không khỏi kinh ngạc mình lại có ý muốn độc chiếm với cô.
Đối với phụ nữ, trước nay anh vẫn lấy thái độ lễ độ nhã nhặn mà đối đãi, nhìn như thân thiết, thực ra cũng không dấu vết hóa giải hết cảm tình của người kia, triệt hạ mọi hành vi thân mật. Đặc biệt là sau khi tai nạn, anh tâm phòng quá nặng, ngoại trừ y tá trong bệnh viện và Trương tẩu ở nhà ra, hầu như anh chưa bao giờ cho phép phụ nữ chạm vào hai chân mình. Những mà nghĩ lại mấy ngày đầu mới biết cô đến nay, anh không chỉ một lần để cho cô chạm vào cái chân đáng ngại nhất của anh, trong lòng không hề có chút bài xích, hơn nữa trong thời gian ấy, thậm chí còn thoải mái vui sướиɠ mà hưởng thụ cô xoa bóp chân cho anh, kệ cô nâng lên đặt xuống cũng không cảm thấy ngại ngần gì.
Mà đáng chú ý nhất là —— hai hôm trước, anh lại có phản ứng với cô, và hôm nay lại sinh lòng độc chiếm.
Tổng hợp các điều trên, việc này đại biểu cái gì? Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, anh có chút hoảng mà nhận ra, rồi lại không nén được cười khổ, bàn tay thon dài vô ý thức xoa lên chân… Cô đáng giá được một người đàn ông hoàn hảo, xuất sắc chăm sóc, thương yêu, chứ không phải… không phải ngược lại khổ cực chăm sóc một người tàn tật như anh…
“Chân khó chịu sao?” Nhạy cảm nhận ra động tác nhỏ đó, Nhan Hân Lam vội vã ngồi xuống trước mắt anh, cẩn thận điều chỉnh vị trí hai chân anh, tiện thể nắn bóp các cơ.
“Nếu thật sự có cảm giác khó chịu, mới là tốt.” Hai chân liệt suốt bao lâu không có cảm giác, nếu thật thấy khó chịu, đó mới là chuyện tốt! Thiệu Duẫn Thiên nhẹ cười nhạt, mắt lại rũ xuống, không may rơi xuống khe mờ hơi lộ ra giữa bộ ngực, đầy đặn trắng nõn, rất là mê người nha…
Rất muốn có vẻ phong độ mà dời mắt đi, lại lần đầu trong đời phát hiện ý chí của mình yếu ớt đến thế, không làm sao buông tha được cho cảnh đẹp này…