“Ngon lắm! Sẽ bán chạy lắm cho xem!” Vừa dừng lại, trong nụ cười nhẹ ôn nhã mang theo trêu chọc. “Chức bếp trưởng nhà hàng năm sao của bạn anh nếu em không cần, vậy còn có chức đầu bếp bánh có thể cho em cân nhắc.”
“Cảm ơn anh!” Hờn dỗi cười lại, nghe được anh khẳng định vậy, Nhan Hân Lam biết cô đã thành công! Dù sao anh cũng là lớn lên ở nhà khá giả, đối với chuyện ăn uống hẳn có thể đạt đến mức thưởng thức ra vị đắng của nước luôn.
“Không cần khách khí!” Làm bộ gật đầu, mặt lại đầy ý cười.
“Không nói chuyện với anh nữa, em…” Còn đang nói một nửa, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại xen vào, “Xin lỗi, em đi nhận điện thoại.” Để cho anh tự phục vụ, Nhan Hân Lam vội vàng đi đến phòng khách nghe điện thoại.
Không lâu sau, cô quay lại bếp, khuôn mặt có hơi kì lạ.
“Xảy ra chuyện gì sao? Ai gọi vậy?” Thiệu Duẫn Thiên đang thưởng thức bánh ga tô ngon hiếm có, nhìn cô dùng ánh mắt không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn anh, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
“Là trợ lý Phương gọi đến, anh nói sao?” Chậm rãi, cô nhẹ nhàng trả lời.
A! Bị tóm rồi! Mặc dù đã biết rõ cô đại khái cũng phát hiện được hành động chạy trốn rất buồn cười của anh, Thiệu Duẫn Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh mặt không đổi sắc. “Chờ anh ăn xong bánh đã.”
___________________________________
Kết hay phết.
“Mẹ!” Nhịn không được văng tục, nhưng biết rõ lo lắng trong lòng anh cả, Thiệu Duẫn Cương cũng đành thỏa hiệp. “Lão đại, nếu anh vẫn phải tham gia, tiếp khách phải để em và bà đàn ông xử lý.” Quyết định! Hắn và bà đàn ông trở thành Tả Hữu hộ pháp của lão đại, tuyệt không cho phép bất cứ người nào không biết nghĩ nói cái gì trước mặt anh ấy.
“Mày…” Cho anh là trẻ con ba tuổi đấy à? Thiệu Duẫn Thiên dở cười dở mếu, nhưng cũng cảm động hắn sốt ruột bảo vệ anh, cho nên chỉ cười nhạt. “Tùy mày! Vậy cho mày và Đỗ Lan đi theo!”
Trên bảng gỗ thô là hai chữ viết nghệ thuật “Góc phố”, bảng gỗ vẫn treo trước cửa, mà trong quầy bar của quán cà phê ấm áp theo phong cách châu Âu, có hai cô gái xinh đẹp, cô gái trẻ tóc ngắn, đang chắp tay cầu khẩn nài nỉ cô gái tóc dài dịu dàng.
“Hân Lam… coi như tao xin mày mà…” Trần Giai Kỳ giả vờ khóc đầy ai oán. “Đi theo tao một lần này thôi, tao sẽ biết ơn mày cả đời…”
“Giai Kỳ, đừng làm loạn nữa!” Nhan Hân Lam bật cười. “Cái loại tiệc xã giao thượng lưu này tao cũng không quen, nếu đi chỉ sợ bị người ta nhìn ra là người nhà quê, mất mặt lắm.”
“Ai bảo thế!” Nghe vậy, Trần Giai Kỳ nói rất hùng hồn. “Hân Lam, tự mày cũng biết khí chất mày tốt thế nào, mấy bà danh viện thục nữ, phu nhân, thiếu phu nhân đó, cơ bản không đáng xách dép cho mày.” Mày ló mặt ra, không khéo hội dã lang háo sắc đó còn tưởng là danh môn thiên kim nhà nào giữ nuôi trong khuê phòng, lại chẳng nhào đến hỏi han, chảy nước miếng ấy chứ!
“Càng nói càng quá đáng.” Liếc xéo một cái, nhưng lại đặt mấy câu khen ngợi của cô vào trong lòng, Nhan Hân Lam cười nhẹ hỏi. “Nếu mày không muốn đi thì cứ gì phải miễn cưỡng?”
“Không có cách nào cả! Ông già muốn tao tham gia, nếu không sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng của tao. Nói đến tiền, tao không thể không cúi đầu.” Cười ha ha, không hề nhăn nhó thừa nhận luôn.
“Mày trước giờ sống đơn giản cũng đâu thiếu tiền tiêu. Tiền mày gửi tiết kiệm hàng tháng của mày, mày cũng chưa đυ.ng đến lần nào, sao mày lại bị chuyện cắt tiền tiêu vặt uy hϊếp được?” Nhan Hân Lam vạch trần, vẻ nghi ngờ.
“Tiền thì có ai ngại?” Trần Giai Kỳ cười nhạt. “Bây giờ bòn rút được ít nào thì bòn rút ít đó. Miễn cho sau này ông già phá sản không bòn rút được gì lại hối hận.”
“Giai Kỳ, ý mày là…” Nghe ra hàm nghĩa trong lời nói, mày liễu nhẹ nhíu.
“Đúng thế!” Nhún nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan tâm, “Nghe nói đại nghiệp đại danh môn nhà họ sắp sụp rồi, cho nên ông già kia mới vội vàng gọi con trai con dâu về ứng phó. Còn nữa, mày cho là ông già tao trừ tiền cho hàng tháng cố định ra căn bản cũng chẳng quan tâm gì đến cái đứa con rơi như tao, sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến tao, muốn tao nhất định phải đi dự tiệc? Còn không phải là muốn nhân cơ hội này đem tao đẩy mạnh tiêu thụ cho một tên đàn ông độc thân giàu có nào đấy, xem xem có thể nhờ sính lễ của con gái riêng lấy được ít nào à.”
“Giai Kỳ, nhưng liên quan đến hạnh phúc của mày mà, mày không thể…”
“Đừng nói nữa!” Buồn cười mà liếc cô bạn thân khẩn trương đến mặt trắng bệch, cô cười gian. “Tao mà có thể cho ông ấy bày bố sao? Theo kế hoạch của tao, tận dụng lúc còn có thể rút được tiền tiêu vặt, giả vờ thuận theo mà ứng phó, rồi bao giờ không thể chịu nổi nữa, bản tiểu thư phủi mông đi luôn, cho ông già ở đấy một mình. Đến khi đó, chỗ tiền dồn lại suốt bao nhiêu năm kia cũng không ít, xem như lương hưu của tao!” Lầm bầm, vậy mà cô đã lo hết đến thế cơ đấy.
“Cho nên, nói thế này! Tao bị buộc đi dự cái tiệc nhàm chán này đáng thương làm sao! Hân Lam, mày rủ lòng thương, đi theo tao đi! Như vậy dù có nhàm chán cũng có mày đi theo nói chuyện giải sầu, không tao sẽ phát điên thật đấy!” Ngữ điệu đổi xoành xoạch, lại thành cầu xin đầy đáng thương rồi.
“Sao không bảo Chương học trưởng của mày đi cùng đi?” Thái độ đã có chút hòa hoãn.
“Bạn học, bạn đùa mình à?” Mắt hạnh trợn tròn, cô khoa trương quát quang quác. “Nếu mà để tên chết giẫm đó biết mục đích tao bị bắt đi dự tiệc, chỉ sợ không tức phát hỏa lên mới lạ! Hơn nữa, nếu ông già giới thiệu ‘người tốt’ cho tao, tên kia ở bên cạnh mà để yên sao? Kế hoạch tiền tiêu vặt của tao không để cho hắn làm hỏng được.”
Ra thế! Nghe vậy Nhan Hân Lam không nhịn được cười.
“Này! Tình cảm thắm thiết thế này mà không đi theo là không phải bạn đâu!” Vô cùng hung ác uy hϊếp.
“Nhưng… Nhưng tao đâu có trang phục gì phù hợp tiệc cao cấp thế này…”
“Yên tâm! Đó không phải là vấn đề. Hai chúng ta vóc người không khác nhau lắm, tao có thể cho mày mượn…”
“Tao có cảm giác như bị bức thượng Lương Sơn…”
“Ha ha… Tao chính là quan phủ ác bá mà!”
(*bức thượng Lương Sơn là bị ép đến đường cùng, buộc phải vùng lên phản kháng hoặc buộc phải làm người xấu)
Đêm, ánh đèn ấm áp truyền ra từ trong căn nhà nhỏ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trong phòng khách hiện rõ hai cái bóng một người một chó cùng nhau…
“Gâu gâu”
“Lai Phúc, ngồi! Cái này là cho mày.”
“Ư ư…”
“Mày… Mày đừng giả vờ đáng thương…”
“Ư… Gâu…”
“Mày… Thôi được rồi! Cho mày hai miếng bánh quy đây…” Cuối cùng cũng không thể chiu nổi ánh mắt đáng thương cầu xin kia, Nhan Hân Lam bật cười, bất đắc dĩ đầu hàng mã ném hai cái bánh quy vừa thơm vừa giòn cho Lai Phúc.
“Gâu gâu!” Sung sướиɠ sủa hai tiếng, Lai Phúc đớp luôn bánh, trốn vào một góc tự thưởng thức.
“Thật không biết làm sao với nó.” Vừa bực mình vừa buồn cười, cô ngồi xuống salon, vừa đưa hộp bánh quy trên tay đưa cho Thiệu Duẫn Thiên đang ngồi cạnh.
“Mời anh hả?” Thiệu Duẫn Thiên mỉm cười hứng thú, thực sự anh rât thích cái kiểu ở cùng nhau của cô và Lai Phúc.
“Để anh vừa xem thời sự vừa ăn.” Tay tự động chuyển TV sang kênh tin tức tài chính kinh tế, hoàn toàn hiểu rõ thói quen của anh.
“Em dám đem hai cái bánh của anh cho Lai Phúc ăn.” Trêu đùa lên án.
“Mai làm bù cho anh.” Cười nhạt cãi lại.
Ngày mai? Ý cô là, mai còn muốn mời anh đến sao? Thiệu Duẫn Thiên ngây người.
Dường như phát hiện mối nghi hoặc của anh, Nhan Hân Lam nở một nụ cười thuần khiết. “Sau này nếu tối có thời gian, anh đều có thể đến tìm em!” Dứt lời, đôi mắt không chớp nhìn theo hai chân vô lực dưới sofa của anh…
Ờ… Làm sao đây? Rât muốn làm “như vậy”, nhưng mà có thể nào anh sẽ ngại không? Tuy lần trước để ấn được dấu chân anh lên xi măng, cô cũng phải chạm vào chân anh rồi, nhưng nếu làm “như vậy” thật, không phải chỉ là chạm đến cẳng chân anh thôi, mà còn sẽ chạm vào… Chạm vào một vài chỗ nhạy cảm nha!