Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Convert: Ami Editor: Vuvu1247 + skipper + diemmo + bienxuanhuong + Gia Ninh + nắng mùa đông + thanhhuyen00 + WendyMara + Quảng Hằng + vinhanh-annkasi + Vyyen9x Beta: G3m Không phải là một quyển sách c …
Xem Thêm

Chương 47: Theo dõi Nhị hoàng tử
Màn đêm rất nhanh phủ xuống, ta cũng làm xong công việc một ngày, tiễn Trương thúc, ta lập tức ra khỏi cửa hàng gạo Trương gia, dọc theo đường đi hỏi dân chúng, chỗ ở của Nhị hoàng tử Bạch Nguyệt Diệu, rốt cục ta cũng hỏi ra chỗ ở của Bạch Nguyệt Diệu, nơi hắn ở chính là... thanh lâu...

Haiz, phong lưu chính là phong lưu, ngay cả chỗ ở cũng không giống người, phản đối, ta ở trên ti vi xem qua, quan lại triều đình không phải không được chơi bời với kỹ nữ sao? Đúng, đúng, Bạch Nguyệt Diệu chưa tính là quan viên triều đình, nhưng hắn hiện giờ cùng mỹ nữ ôm nhau còn có bản lĩnh trông nom vụ án sao?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta không có khinh công để có thể bay lên nóc phòng, ta đành giống như kiến bò trên chảo nóng ở trước cửa thanh lâu đi loanh quanh.

“Ơ, khách quan, vào xem một chút đi.” Một nữ tử kiều mỵ đứng ở cửa nói với ta, nhưng có ai mà không biết, đi vào chính là tiền, ta có được bao nhiêu bạc đây? Đoán chừng đi vào dạo một vòng bên trong thôi là đã dùng hết. Ta không để ý tới nữ tử ở cửa thanh lâu kia, sau đó lại cách xa cửa thanh lâu ra.

Đang lúc này ta phát hiện thanh lâu còn có cửa sau, hơn nữa cửa sau vừa lúc có hai người đẩy xe nhỏ đưa đồ chuẩn bị vào, ta bước nhanh chạy tới, một tay vịn trên xe đẩy, giúp hai người kia đẩy xe.

“Ngươi là ai?” Hai người kia tò mò hỏi ta.

“Ha ha, đi ngang qua, giúp các ngươi một tay.”

“A, đa tạ huynh đài.”

“Đừng khách sáo.” Ngất, thật dễ lừa, người cổ đại cũng đơn thuần như vậy sao? Một lúc sau, ta đã theo hai người kia từ cửa sau bước vào đến trong đình viện thanh lâu. Ta lợi dụng hai người đưa đồ ăn kia, họ còn rối rít cảm ơn ta, nơi này cũng thật không tệ.

Ta cũng không khách sáo với bọn họ, xoay người lập tức hướng đến tầng hai của thanh lâu nhìn lại, lầu hai cửa sổ đơn giản là nhiều muốn chết, Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc ở đâu? Đột nhiên trên lầu hai đó một gian cửa sổ mở ra, ôi, thật là được dẫn đến tận nơi, không tốn chút công sức nào. Người mở cửa sổ ra đúng lúc là Bạch Nguyệt Diệu. Ta nhanh chóng trốn vào tường tầng một, sau đó lén lén lút lút bước vào trong thanh lâu, Mẹ của ta ơi, bên trong thanh lâu trông giống hệt như phim cổ trang, lầu một chính là ‘Phòng ăn’ mỗi bàn bên cạnh nam khách đều có gia vị mỹ nữ, haiz, có tiền hoa thiên tửu địa, sao không quyên cho hành khất một ít. Thanh lâu lộng quyền, còn rất quang minh chánh đại đi ra ngoài kiếm khách, ở hiện đại nào có chuyện như vậy?

Bất đắc dĩ, ta ở trong dòng người thành công lẫn vào tầng hai, căn cứ vào vị trí Bạch Nguyệt Diệu cũng ở tầng hai bên tay trái, quả thật cả tầng hai chỉ có một gian phòng ngoài cửa có thủ vệ, Bạch Nguyệt Diệu khẳng định ở đó. Nhưng ta làm sao mới có thể thấy được hắn chứ? Ta nhìn chung quanh lầu hai, rốt cục ở cuối hành lang lầu hai ta thấy một cửa sổ trên mái nhà, ha ha!

Theo cửa sổ ở mái nhà bò lên, ta thuận lợi leo lên nóc nhà của thanh lâu, nhưng ta ở trên nóc nhà, mỗi một bước cũng cảm giác được dưới chân phát ra âm thanh lanh lảnh, phòng ở cổ đại xây như thế nào vậy? Sẽ không bị ta đạp cho sụp chứ?

Ta ngồi xổm xuống lập tức kéo một mảnh ngói, ngất!!! Không phải chứ, lấy một mảnh ngói là có thể thấy chuyện trong phòng rồi sao? Quả nhiên trên ti vi có thể nhìn lén trên nóc nhà do những thứ kia không trét lại

Nhưng, đáng tiếc, gian phòng này không phải là gian phòng của Bạch Nguyệt Diệu, ta lại đi về phía trước hai bước, lại cầm lên một mảnh ngói, ha, lần này đúng rồi, đây chính là phòng chánh sự của Bạch Nguyệt Diệu...

Thêm Bình Luận