Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Convert: Ami Editor: Vuvu1247 + skipper + diemmo + bienxuanhuong + Gia Ninh + nắng mùa đông + thanhhuyen00 + WendyMara + Quảng Hằng + vinhanh-annkasi + Vyyen9x Beta: G3m Không phải là một quyển sách c …
Xem Thêm

Chương 45: Tâm phúc của Nhị hoàng tử
Sau khi kết thúc thẩm án, Lam Điệp Nhi rời khỏi công đường, còn Bạch Nguyệt Diệu muốn ở lại Huyện Bạch Tùng 3 ngày, Bạch Nguyệt Diệu tạm thời ở tại trong một nhà trọ của Huyện Bạch Tùng.

Bạch Nguyệt Diệu đứng dậy đi khỏi công đường, trở về nơi ở tạm của mình, mà đi theo hắn là nam tử chừng hai mươi tuổi, nam tử kia ít nhất cũng 1m8 trở lên, trường bào màu đen hơi bó sát người lộ ra vóc người hoàn mỹ, tóc dài đen nhánh búi thành búi trên cao đơn giản khiến người ta không nói lên lời, hắn có đôi mắt trong veo sáng ngời, lộ ra chút tròng mắt lạnh như băng, sống mũi thẳng tắp, là da bóng loáng, đôi môi thật mỏng hồng hiện ra, đơn giản là ngũ quan tinh sảo tuyệt mỹ...

Trên đường trở về nhà trọ, Bạch Nguyệt Diệu một mực nhớ lại lời nói hành động của Lam Điệp Nhi, không khỏi thở dài. Hắn sớm biết Lam Điệp Nhi tính tình cứng cỏi rồi, nhưng lại không ngờ, đối mặt với một huyện đài mà lòng vẫn không loạn, còn thật không ngờ có đầu óc, chánh nghĩa, không ngừng giúp mình giải oan, lại còn phản tố cáo Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng.

Chẳng lẽ vì nàng là từ tương lai đến nên không sợ Huyện thái gia sao? hay là trong tương lai mỗi nữ tử đều can đảm như thế? Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu không ngừng tự hỏi mình, đã gặp qua vô số nữ tử tri thức. Nhưng Bạch Nguyệt Diệu gặp kỳ nữ như Lam Điệp Nhi, xem như là lần đâu rồi, trong lòng Bạch Nguyệt Diệu bây giờ tràn ngập tình cảm tốt đẹp cùng tò mò đối với Lam Điệp Nhi.

Trở lại nhà trọ, Bạch Nguyệt Diệu cùng nam tử áo đen kia lập tức bước vào nhà trọ ở lầu hai, trong một gian phòng, vừa bước vào, nam tử áo đen kia cuối cùng mở miệng.

“Nhị hoàng tử, vì sao ngài phải xử lí việc này?” Ngôn ngữ của nam tử áo đen kia lạnh như băng, mặc dù lời nói đơn giản, nhưng Bạch Nguyệt Diệu cũng hiểu được ý trong lời nói của nam tử áo đen. Lời này nếu là người khác hỏi, Bạch Nguyệt Diệu đã sớm giận tím mặt rồi, nhưng nam tử áo đen hỏi Bạch Nguyệt Diệu cũng không tức giận, cũng không cảm thấy hắn vượt quyền.

“Mạc Dực, ta xử lý chuyện này phải có lý do của ta.” Lời của Bạch Nguyệt Diệu là mũi nhọn uyển chuyển qua loa tắc trách, thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu trông nom án này nào có lý do gì? Lần này Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Tùng đúng là ra ngoài du ngoạn, nhưng trước mắt Đại hoàng tử đang đánh lén Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu khổ khổ giả bộ vài chục năm ngu ngốc vô năng, nếu vì lần thẩm án này mà bại lộ, tương lai Bạch Nguyệt Diệu sẽ khó khăn hiểm trở. Nhưng chủ yếu là, Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng là quan viên do phụ hoàng của Bạch Nguyệt Diệu bổ nhiệm, quan thất phẩm, mặc dù không lớn, nhưng lại được hoàng đế ngự ban cho quan bào. Nếu muốn trừng phạt Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng cũng là đồng nghĩa với phản bác cái nhìn của đương kim hoàng đế. Bạch Nguyệt Diệu so với ai khác cũng rõ nhận vụ án này là tệ, nhưng hắn vẫn quả quyết tiếp nhận án này. Ngay chính hắn cũng không biết vì sao lại quyết tâm thụ lý án này, có lẽ là vì Lam Điệp Nhi kia có phần bình tĩnh tín nhiệm hắn.

Lại nói đến Mạc Dực, người này họ Hắc, tên Mạc Dực, phụ thân chính là Đại tướng quân nhị phẩm của triều đình, mà họ của hắn cũng thuộc về họ màu sắc. Người này là bạn thân của Bạch Nguyệt Diệu, cũng coi như từ nhỏ đã chơi cùng Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Tinh Ngân, cho nên hắn và Bạch Tinh Ngân giống như phân thân của Bạch Nguyệt Diệu vậy, cũng cùng Bạch Tinh Ngân trung thành với Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng Hắc Mạc Dực tính tình nghiêm túc, lạnh lùng, là người nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, mặc dù hắn nhỏ hơn Bạch Nguyệt Diệu hai tuổi, nhưng lại có vẻ lão thành, người này võ công đúng là nhất đẳng. Hắc Mạc Dực là con trai độc nhất, cho nên nếu phụ thân hắn về hưu, Hắc Mạc Dực chắc chắn sẽ thừa kế chức Đại tướng quan nhị phẩm. Thật ra thì hiện giờ hắn đã có thể thừa kế rồi, chỉ có điều hắn trung thành với Bạch Nguyệt Diệu cho nên từ đó lập lời thề, ngày nào Bạch Nguyệt Diệu còn chưa làm Thái tử thì ngày đó hắn cũng chưa làm quan. Mới vừa rồi câu hỏi của Hắc Mạc Dực hỏi Bạch Nguyệt Diệu cũng là sợ Bạch Nguyệt Diệu đi sai nước cờ, thua cả bàn cờ, cho nên mới tò mò tại sao người luôn trốn tránh chính trị như Bạch Nguyệt Diệu lại đột nhiên nhận thẩm án này. Nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu nói ngài ấy có lý do của mình, Hắc Mạc Dực cũng lập tức rất tin không nghi ngờ gì, vì dù sao Hắc Mạc Dực cũng hiểu rõ tài trí của Bạch Nguyệt Diệu.

“Nhị hoàng tử, vụ án ba ngày sau, ngài có tính toán gì không?” Hắc Mạc Dực hỏi xong, Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười tự tin.

“Mạc Dực, đem phong thư này giao cho một người, sau đó ngươi ở đây đi dạo trong nhà Huyện thái gia Huyện Bạch Tùng một chuyến, nhất định có thể biết quan huyện có ăn hối lộ hay không.” Vừa nói Bạch Nguyệt Diệu vừa đem một phong thơ giao cho Hắc Mạc Dực.

“Thư này giao cho người phương nào?” Hắc Mạc Dực nhận lấy thư sau đó tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu đi tới bên cạnh Hắc Mạc Dực, nhỏ giọng nói xong, Hắc Mạc Dực lập tức rời đi...

Thêm Bình Luận