Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Convert: Ami Editor: Vuvu1247 + skipper + diemmo + bienxuanhuong + Gia Ninh + nắng mùa đông + thanhhuyen00 + WendyMara + Quảng Hằng + vinhanh-annkasi + Vyyen9x Beta: G3m Không phải là một quyển sách c …
Xem Thêm

Chương 36: Kiếm khách chu đáo
Ta cùng với Trương thúc chẳng qua là nói chuyện với nhau, qua lời nói của Trương thúc ta biết Vân Long quốc ba tháng sau sẽ có kỳ thi khoa cử, hơn nữa cũng không có thi Hương thi Đình gì hết, vì dù sao cuộc thi cũng rất ít người tham gia, vả lại tất cả đều là thân thích nhà quan, vốn dĩ không cần thiết phải thi.

Bất quá... ai, buồn bực, Trương thúc lại đưa ta tới nhà trong rồi, không cần hỏi cũng biết ta phải làm gì, ta cũng cảm thấy lạ, nhiều như vậy? Bất đắc dĩ lại một buổi chiều nữa trôi qua, ta mệt mỏi đến không dậy nổi, phản đối, hôm nay lại không đi tìm việc được rồi, buồn bực.

Cả kho gạo ta cho vào trong vại, ít nhất cỡ ba trăm túi rồi, ta thật rất khâm phục mình, cảm giác như từ nhỏ đến lớn cộng lại cũng không làm qua nhiều như vậy.

Ta lảo đảo đi ra khỏi nhà trong, nhìn Trương thúc trước quầy, ta cũng không dám mở miệng hỏi ông ấy còn việc gì làm không, ta thật sợ ông ấy bảo ta giúp ông ấy thêm một trăm túi gạo nữa.

“Lam huynh đệ, mệt muốn chết rồi chứ gì?”

“Không có...” Ta miễn cưỡng cười cười, thật là mệt muốn chết rồi, đơn giản là mau mệt chết đi được.

“Ha ha, này năm lượng bạc, là tiền công hôm nay.” Nói xong Trương thúc lập tức từ bên trong quầy cầm năm lượng bạc đưa cho ta.

Nhưng... Ta quả thật mệt chết đi được, rất khổ cực, nhưng ta tới để giúp Huyễn Ngâm Phong mà, làm sao có thể lấy tiền của Trương thúc được? Hơn nữa Trương thúc còn mời ta một bữa cơm, mà hiện giờ ta đã biết giá trị đồng tiền của Vân Long quốc rồi, năm lượng bạc này rất nhiều, rất nhiều, ít nhất cũng tương đương với 100 tệ ở hiện đại: “Không, Trương thúc, ta không thể nhận tiền này.” Ta đem tiền đẩy trả lại cho Trương thúc.

“Sao lại không thể? Chẳng lẽ Huyễn công tử không nói với Lam huynh đệ ngươi sao?” Nói cho ta biết cái gì? Huyễn Ngâm Phong vốn cũng không thích nói chuyện với ta. Hắn có thể nói cho ta biết cái gì, ta cảm giác Huyễn Ngâm Phong đơn giản là người tích chữ như vàng.

“Ý của Trương thúc là?” Nghe ta hỏi xong, Trương thúc lập tức cười ha ha lên.

“Lam huynh đệ thật là... Ta phải nói sao cho Lam huynh đệ hiểu đây? Chẳng lẽ ngươi tới đây làm một ngày, cho là nghĩa vụ làm việc thôi?”

“Đúng vậy, không phải sao? Không phải là Huyễn đại hiệp, gọi ta tới giúp Trương thúc sao?”

Ta tò mò nói xong, Trương thúc cười càng lớn: “Ha ha, Lam huynh đệ thật là người hiền hậu, xem ra Huyễn công tử thật sự không nói cho ngươi biết. Thật ra thì Huyễn công tử đêm qua tìm ta, nói cho ta biết, hắn muốn giới thiệu một huynh đệ tới cho ta thuê, ta cho là ngươi biết rồi”.

Huyễn Ngâm Phong tìm việc cho ta? Hắn... Hắn quả thật rất ít lời, nhưng lại luôn chu đáo như vậy, ta không biết hắn từ chỗ nào nhìn ra ta cần công việc, nhưng hắn lại hoàn toàn giúp ta, lần lượt giải vây cho ta, khiến ta cảm thấy mình nợ Huyễn Ngâm Phong càng ngày càng nhiều, cũng có thể nói là ta cảm thấy phải trân trọng Huyễn Ngâm Phong, ta xuyên không mà đến, trời cao đã mang đến cho ta lễ vật tốt nhất chính là Huyễn Ngâm Phong...

Ta nhợt nhạt cười, nhận tiền lương từ Trương thúc, nhưng Trương thúc cũng không bảo ta rời đi, mà là cho ta chuẩn bị cơm tối. Trương thúc nói, sau này tiền công mỗi ngày của ta là năm lượng bạc, ông sẽ cho ta ngày ba bữa, còn có thể cho ta ở đây, ta đã hỏi Trương thúc không sợ ta trộm tiền của cửa hàng ông sao? Trương thúc nói, ông tin tưởng người Huyễn Ngâm Phong giới thiệu tới, ha ha, Huyễn Ngâm Phong thần bí, tại sao huynh lại có mị lực có thể khiến người khác tin phục huynh như vậy?

Thật ra thì không chỉ có Trương thúc tín nhiệm Huyễn Ngâm Phong, ngay cả ta cũng tin phục Huyễn Ngâm Phong...

Thêm Bình Luận