Chương 33: Làm không công
Tỉnh dậy, trước tiên ta theo lời Huyễn Ngâm Phong đến cửa hàng gạo Trương gia ở thành Đông, cửa hàng rất lớn, nên dễ tìm vô cùng.
Ta thấy một đại thúc tuổi chừng bốn, năm mươi tuổi đứng trước quầy của cửa hàng gạo, ta nghĩ nên gọi là chưởng quỹ?
“Chưởng quỹ, ông khỏe chứ” Ta vừa nói lập tức chắp tay cúi chào, cổ đại đều như vậy.
“Ngươi là?”
“Là Huyễn đại hiệp bảo tại hạ tới.” Ta cảm thấy có phải ta mới ở cổ đại này được ba ngày thôi không, sao dùng ngôn ngữ cổ đại càng ngày càng lưu loát rồi, mồ hôi, giống như từ nhỏ ta đã là người cổ đại rồi vậy.
“A, ha ha, ta biết, ta dẫn ngươi vào trong.”... Vậy là sao? Thế nào mà trực tiếp dẫn ta vào nhà trong rồi? Bỏ đi, nếu là Huyễn Ngâm Phong bảo ta tới, khẳng định không phải chuyện xấu gì đâu, ta nghĩ Huyễn Ngâm Phong sẽ không hại ta, vừa nghĩ ta vừa cùng chưởng quỹ đi vào trong.
Vừa bước vào trong, ta thấy trong phòng bày rất nhiều bao gạo, hơn nữa ở giữa có một vại gạo.
“Tiểu huynh đệ, ngươi họ gì?”
“Trưởng quỹ, tại hạ họ Lam, tên một chữ Điệp” Ta không biết ta nói ra ta họ Lam có thể mang đến phiền toái cho ta hay không, ha ha, dù sao ta biết, nếu ta nói tên ta là Điệp Nhi, ngoại trừ Bạch Tinh Ngân đơn giản, tin rằng với bề ngoài là nam tử như ta, người khác nghe được hai chữ Điệp Nhi, khẳng định sẽ biết ta là nữ.
Quả nhiên, nghe ta báo danh xong, chưởng quỹ vẻ mặt biến sắc: “Tiểu huynh đệ là người Lam gia?”
“Không phải, cũng không phải, tại hạ là người nước khác, vì nạn đói nên lưu lạc đến nơi này, thật may là gặp được Huyễn đại hiệp giúp đỡ, tại hạ mới có may mắn tới cửa hàng gạo Trương gia này gặp được chưởng quỹ.” A, ha ha, nếu như... Nếu như... Ngay từ lúc đầu ta gặp được Huyễn Ngâm Phong thì tốt biết mấy. Nếu như lần đầu tiên đến đây đã gặp được Huyễn Ngâm Phong thì ít nhất hiện giờ tacũng sẽ không mất đi sự trong sạch.
A, thật là trêu cợt, có lẽ ta không bị Bạch Nguyệt Diệu làm nhục, mỗi ngày còn nghĩ tới làm thế nào để trở về hiện đại? Nếu ta không bị Bạch Nguyệt Diệu làm nhục nói không chừng cũng không gặp được Huyễn Ngâm Phong tại đây? Chủ yếu là, nếu ta không có bị Bạch Nguyệt Diệu làm nhục cũng sẽ không có ý chí mạnh mẽ như vậy.
Mười chín năm qua, Lam Điệp Nhi ta dù là học tập, hay những thứ khác, đều là ngây ngô dại dột, chỉ cần đơn giản dốc lòng học, ta sẽđứng nhất toàn trường, chỉ cần há miệng thì có cái ăn cái mặc đến bên cạnh ta. Đi tới cổ đại, lần đầu tiên trong suốt 19 năm qua ta có ý chí như vậy, lần đầu tiên tiến thủ, lần đầu tiên phấn đấu! Cũng là lần đầu tiên trải qua nghèo khổ như vậy, ngủ vất vả, đồng thời cũng dâng hiến lần đầu tiên...
Yêu liều mạng mới có thể thắng, ta hiểu rồi!
“A, vậy à.” Lời nói của chưởng quỹ cắt đứt suy nghĩ của ta: “Được rồi, ngươi đem toàn bộ gạo trên mặt đất đổ vào vại gạo đó là được rồi.”
... Đây là ý gì? Huyễn Ngâm Phong chẳng lẽ tới tìm ta vì cái này? Mẹ ơi, ông trời ơi, làm không công? Bỏ đi, bỏ đi, ai bảo là Huyễn Ngâm Phong kêu ta tới, nói thế nào thì Huyễn Ngâm Phong cũng là sư phụ ta, ta nhận! Làm việc thì làm việc!
Chưởng quỹ kia nói xong lập tức rời đi, ta cầm bao gạo trên đất, nói thật bao gạo kia không phải nặng, đoán chừng là năm cân một bao, chỉ là... mỗi bao gạo thì không nặng, nhưng trên đất ít nhất cũng có một đống.