Ngày hôm sau Đoạn tiểu thỏ là ở trong lòng hoàng huynh nhà mình mà tỉnh, thời điểm mở mắt ra, Đoạn Lăng Duệ đang lẳng lặng nhìn y, ánh mắt chuyên chú, thấy y tỉnh, thần sắc lại có chút trêu tức nói không nên lời.
Đoạn tiểu thỏ cũng cảm thấy...... chính mình thật giống con bạch tuộc quấn trên người hoàng huynh...... nhưng mà...... như vậy thật thoải mái a, hoàn toàn không muốn xuống dưới a làm sao bây giờ làm sao bây giờ......
Vậy thì không cần buông tha, y cùng hoàng huynh nhà mình là có quan hệ gì chứ...... Đoạn tiểu thỏ mơ mơ màng màng nghĩ, đầu ở trong lòng Đoạn Lăng Duệ cọ cọ.
"Tiểu trư lười, còn không đứng lên? Không muốn đi ra ngoài chơi sao?" Đoạn Lăng Duệ một tay ôm cả người y, một tay trên lưng y khẽ vuốt ve, giống như vuốt lông cho Đoạn tiểu thỏ.
Đoạn tiểu thỏ vốn đang thoải mái mà kêu hừ hừ, vừa nghe đến đi ra ngoài chơi lập tức tinh thần tỉnh táo, thẳng tắp từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, Đoạn Lăng Duệ vốn là cúi đầu nhìn y, lúc này, môi hai người thẳng tắp dán vào nhau, hai người đều có chút ngây ngẩn cả người.
Ân...... Môi hoàng huynh quả nhiên là mềm a, Đoạn tiểu thỏ đầu trống rỗng, còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, mềm mềm, mùi vị thì thật thơm a......
Trên môi truyền đến xúc cảm trơn bóng, Đoạn Lăng Duệ nhìn sâu vào đôi mắt Đoạn tiểu thỏ, như âm thầm nghĩ cái gì.
"Ngoan, đi lên." Đoạn Lăng Duệ cũng không vạch trần, chính là kéo y đứng lên, thần sắc không rõ, lại ẩn ẩn lộ ra ý cười.
Đoạn tiểu thỏ ánh mắt mông lung ngoan ngoãn đứng dậy, tựa hồ căn bản là không ý thức được đã xảy ra cái gì.
"Hoàng...... Ca, đệ muốn ăn mứt quả!" Đoạn tiểu thỏ tử túm tay áo Đoạn Lăng Duệ, bị kích động hướng trong đám người trên phố chỉ chỉ.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn tiểu thỏ mỗi tay một chuỗi mứt quả, quai hàm còn đang bận rộn làm việc, Đoạn Lăng Duệ theo ở phía sau vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại giấu không được sự sủng nịch.
"Còn muốn đi chỗ nào?" Đi dạo hết một con phố, Đoạn Lăng Duệ xách đồ đầy tay, đều là các loại cái đồ ăn cùng mấy thứ đồ chơi, Đoạn tiểu thỏ miệng không lúc nào dừng lại, hiện tại chính là đang cầm một cái túi giấy cùng miếng đậu phụ thối ăn vui vẻ.
Ăn nhiều như vậy mà sao cũng không thấy mập lên? Đoạn Lăng Duệ thầm nghĩ, hoàn hảo hắn là hoàng đế, bằng không thật đúng là nuôi không nổi y.
Giờ khắc này, Đoạn Lăng Duệ vô cùng may mắn chính mình làm hoàng đế.
Miệng Đoạn Lăng Duệ bị nhét vào đến một khối đậu hũ thối, cau mày ăn hai miếng, phát hiện ăn rất ngon, lại từ trong tay Đoạn tiểu thỏ đoạt đi hai khối, liền thấy được ánh mắt oán niệm của Đoạn tiểu thỏ, Đoạn Lăng Duệ chuyển ánh mắt, làm như không phát hiện.
Bất tri bất giác, hai người quẹo vào trong một cái ngõ nhỏ, Đoạn tiểu thỏ đang chuẩn bị lôi kéo Đoạn Lăng Duệ trở về, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một đám côn đồ, quần áo tả tơi, trong tay còn cầm đao côn lẫn lộn.
Đoạn tiểu thỏ nhất thời...... hưng phấn!
Thật lâu từ trước kia đến bây giờ, y vẫn luôn muốn xem bộ dáng hoàng huynh lúc đánh nhau, nhất định soái cực kỳ! Chỉ là mấy mấy tên côn đồ thôi, khẳng định không thể đánh lại hoàng huynh!
Mấy tên côn đồ thấy vị công tử ca tuổi nhỏ hơn vẻ mặt hưng phấn, không khỏi hoài nghi người này đầu óc có vấn đề gì hay không, để mà, thời điểm đánh đấm nên chú ý chút, cùng với tên đầu óc có vấn đề đánh nhau quả thực rất hạ giá lại còn nguy hiểm!
"Ngươi! Còn có ngươi! Đem gì đó đáng giá trên người đều giao ra đây!" Nam nhân đầu lĩnh tráng tráng, cầm cây đại đao, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn, quả thực chính là tạo hình kinh điển của lũ thổ phỉ.
"Đúng thế, bọn ca đây hôm nay chỉ cần tiền, thức thời thì đừng bức bọn ca động thủ!" Bên cạnh một tên tiểu đệ đi lên, bộ dáng gầy gò như tên nghiện, bọn tiểu đệ khác bên cạnh nghe vậy liền cười vang.
Đoạn tiểu thỏ chờ mong nhìn hoàng huynh nhà mình!
Động thủ đi! Mau động thủ đi!
Đoạn Lăng Duệ mắt lạnh nhìn đám côn đồ kia, ban ngày ban mặt mà dám chặn đường cướp bóc, lại còn là ở kinh đô của An Bình quốc, rốt cuộc có còn đem vị hoàng đế là hắn đây để vào mắt?!
Đoạn Lăng Duệ cả người lãnh khí ngay cả Đoạn tiểu thỏ cũng cảm nhận được, cảm thấy có chút khó hiểu, chỉ là mấy tên tôm tép, hoàng huynh chẳng lẽ cảm thấy đánh không lại, sợ hãi?
Đoạn tiểu thỏ trong lòng "lộp bộp" một chút, vừa mới đi dạo phố, tiền tiêu gần hết rồi đi, kia nếu không có tiền chẳng phải là sẽ bị đánh?
Kia...... Kia y hẳn là phải nên ở phía trước bảo hộ hắn? Dù sao hoàng huynh đối với y tốt như vậy......
Nhưng mà...... y phỏng chừng đánh không lại người nhiều như vậy a......
Đoạn tiểu thỏ khẽ cắn môi, bất chấp mọi thứ!
Hai bước đi lên đứng ở trước người Đoạn Lăng Duệ, đề phòng nhìn mấy tên tôm tép quần áo tả tơi: "Chúng ta không có tiền!"
"Không có tiền? Vậy đem mạng nhỏ lưu lại!" Tráng hán đầu lĩnh tà cười bắt tay chống vào đại đao làm bộ dạng thưởng thức.
"Các ngươi cứ việc đánh ta đây này!" Lại hướng Đoạn Lăng Duệ kêu: "Ca ngươi đi mau!"
Lũ côn đồ thấy vậy lại thêm một trận cười vang, công tử ca này quả nhiên đầu óc có vấn đề, bộ dáng mảnh mai kia cùng nữ tử không khác mấy, lại còn muốn che chở cho ca ca nhà mình! Thật sự là buồn cười!
Đoạn Lăng Duệ có chút giật mình, hắn thấy, Đoạn tiểu thỏ có chút phát run đầu ngón tay, nhưng bộ dáng vẫn ra vẻ trấn định bối rối làm cho hắn có một loại xúc động muốn đưa y kéo vào trong lòng.
Tiểu ngu xuẩn, đệ như thế nào có thể đáng yêu như vậy chứ?
Đoạn Lăng Duệ nhìn y, ánh mắt tràn ngập ôn nhu trước nay chưa có.
Vẫn là...... để ta đến che chở cho đệ đi...... bảo hộ đệ cả đời......
Đang lúc Đoạn Lăng Duệ tính động thủ, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Đoạn Lăng Duệ vừa mới nắm tay thành quyền lại buông ra.
Đoạn tiểu thỏ quay đầu vừa thấy, kiểu giả dạng quen thuộc kia, đúng là Ngự Lâm quân!
Đang ở trong hẻm nhỏ, mấy tên côn đồ thấy quan binh phía trước liền quay đầu bỏ chạy, nhưng như thế nào có thể chạy trốn khỏi Ngự Lâm quân đã được huấn luyện bài bản? Chỉ chốc lát sau, từng tên côn đồ một bị túm lại.
"Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng tha lỗi!" Ngự Lâm quân Đô Úy thượng quan quỳ một gối xuống.
Mấy tên côn đồ nghe thấy xưng hô này chân đều nhuyễn, hắn hắn là...... Bọn họ...... Thế mà đánh cướp đương kim Thánh Thượng?!
Hai tên nhìn qua yếu kém liền trực tiếp ngất đi......
"Hoàng...... Hoàng huynh......" Đoạn tiểu thỏ vẫn là ngốc lăng.
"Ngoan! Về cung trước!" Đoạn Lăng Duệ nhu nhu đầu Đoạn tiểu thỏ, kéo tay y qua nắm ở trong tay, xúc cảm lạnh lẽo, Đoạn Lăng Duệ ánh mắt phát lạnh, đầy khí chất oai phong của đế vương, "Kêu Thuận Thiên phủ doãn lăn tới gặp trẫm!"