Ngoài điện xẹt qua góc áo màu vàng kim, Trưởng Tôn Tuyên vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn, nhớ tới vừa mới thấy Đoạn Trường An, có lẽ đây mới là tính cách chân thật của y, bình tĩnh, cơ trí...... đạm mạc, chính là quang mang của y từ trước đến nay vẫn đều được Đoạn Lăng Duệ che dấu đi.
Hoặc là...... người che chở y hiện tại không ở bên cạnh, y không thể không làm cho chính mình cường đại lên......
Trưởng Tôn Tuyên lắc lắc đầu, hắn thật sự là suy nghĩ nhiều quá, đều là cái gì loạn thất bát tao, vẫn là đi tìm Tú Nhi cô nương quan trọng hơn.
Ngày kế, thủ vệ ở cửa cung thấy Đoạn tiểu vương gia một thân thường phục, mang theo hai ngự y đồng dạng thay đổi thường phục ra cung, phía sau còn đi theo bốn “Tùy tùng” khắp người bao lớn bao nhỏ.
Thời gian vội vàng, lại qua nửa tháng, tiền phương chiến báo nhiều lần truyền đến, lại thủy chung không có tin tức làm cho người ta phấn chấn.
Bắc Linh cùng man phương liên hợp, tập hợp ba mươi vạn binh lực, từ phía bắc chính thức tiến công An Bình quốc.
An Bình quốc ở phương diện binh lực hoàn toàn không thua kém gì của hai nước liên minh, nhưng binh lính An Bình đại đa số đã gần năm năm không có trải qua chiến trường, kinh nghiệm thực chiến cùng địch quân thật sự quá mức khuyết thiếu, mà An Bình quốc ở phía nam, phía nam khí hậu với phương bắc khác xa nhau, cho nên thể trạng chênh lệch là rõ ràng, tuy nói người có dũng có mưu không ít, nhưng thủy chung đánh không lại cái loại liên quân điên cuồng đánh đến không muốn sống này.
Có đôi khi Đoạn tiểu thỏ còn nghĩ, tiểu quốc phương bắc này cũng là vì sinh tồn, cho nên không thể không làm như vậy, không đánh cược mạng sống đi đánh trận, kết cục sẽ là đói chết, đánh trận đến điên cuồng, nói không chừng còn có thể từ trong tay bọn họ cướp được một ít đồ ăn, còn có thể có bát cơm ăn no, so với làm quỷ đói chết còn tốt hơn.
Nghe xong chiến báo, tình hình tiền tuyến cũng không lạc quan, có lẽ qua vài ngày nữa, hoàng huynh sẽ hạ lệnh phái binh trợ giúp, đến lúc đó......
Suy nghĩ của Đoạn tiểu thỏ đột nhiên bị một trận mùi hương đánh gãy.
“Thơm quá a, Tú Nhi......”
“Hừ, cho huynh này, cả ngày ngẩn người như vậy, nhìn huynh đều sắp hóa thành ngốc tử đến nơi rồi, vốn đã không thông minh, vậy phải làm sao bây giờ a......”
Nghe Lâm Tú Nhi phiền toái oán niệm, Đoạn tiểu thỏ trên trán xuất hiện đầy hắc tuyến, cúi đầu, một tay cầm lên một khối điểm tâm cho vào miệng.
“Như thế nào hay dùng tay bốc đồ a?! Không phải đã lấy cho huynh chiếc đũa sao?”
Đoạn tiểu thỏ không để ý tới, xoay người đưa lưng về phía Lâm Tú Nhi, tiếp tục bỏ đồ vào miệng nhai.
“Hảo, Tú Nhi, ta đang bị đói đến chết đây, lại còn khí lực dùng đũa......” Thừa dịp vừa nuốt xuống điểm tâm, Đoạn tiểu thỏ ngẩng đầu vội vàng nói, xong lại lao đầu vào ăn.
“Không được!” Lâm Tú Nhi đưa tay đập lên bàn, liền thấy Đoạn tiểu thỏ đột nhiên xoay người.
“Cách --”
Lâm Tú Nhi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn, đĩa điểm tâm tinh xảo lần nữa được đặt lên bàn đã chỉ còn lại những mảnh vụn.
“Huynh huynh huynh...... Thế mà đã ăn xong rồi?!” Đây chính là một đĩa điểm tâm tràn đầy a!
Ngửa đầu nhìn Lâm Tú Nhi mặt có chút kinh ngạc, Đoạn tiểu thỏ vẻ mặt nhu thuận gật đầu, ánh mắt lóe sáng, y không chỉ ăn hết rồi, y còn có thể ăn được nữa a, không biết có còn nữa không.
Đoạn tiểu thỏ nhìn Lâm Tú Nhi còn đang ngẩn người, cũng hiểu được nàng tạm thời không có để ý đên ý kiến của y, kia y cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.
- ------
Trong tay cầm một đóa hoa cúc nở rộ, Đoạn tiểu thỏ đi dạo trong ngự hoa viên có chút thất thần.
“Chương đại nhân, ngươi đã nói ngươi đứng về phe ta như thế nào?”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, Đoạn tiểu thỏ còn không có lấy lại tinh thần, ngón tay còn tiếp tục ngắt cánh hoa, cũng không nghĩ đã không ngắt được gì nữa, cúi đầu nhìn thấy, nguyên bản hoa trong tay chỉ còn lại có một cái nhụy hoa nho nhỏ.....
“Này......” Bên tai lại truyền đến tiếng nói chuyện, lúc này y nghe ra, đây rõ ràng là giọng của Chương Thượng thư! Bất quá người còn lại là ai?
Đoạn tiểu thỏ thân hình vừa lúc được núi giả che khuất, người đứng cách đó không xa nhìn không thấy y.
“Ngươi cũng biết rõ ràng, lúc này Bắc Linh ta cùng man phương hợp tác, cũng không chỉ có ba mươi vạn binh lực, huống hồ, An Bình hoàng giờ phút này cho dù tài giỏi cũng đã sắp chỉ còn lại có một hơi......”
“Oanh --” một tiếng, trong đầu tựa hồ có cái gì sụp đổ, Đoạn tiểu thỏ trên mặt một mảnh trắng bệch.
Hoa trong tay bất ngờ rơi xuống đất, y hiện tại, trong đầu óc đều quanh quẩn chữ “chết”......
Sẽ không, hoàng huynh của y lợi hại như vậy, như thế nào sẽ chết, nhất định sẽ không......
“Như thế nào có khả năng?!” Thực hiển nhiên, Chương Thượng thư nghe được tin tức này cũng rất là khϊếp sợ.
“Này có cái gì không có khả năng? Đại tướng quân của các ngươi đều là người của chúng ta!” Vì khuyên phục Chương Thượng thư, người nọ không khỏi xuất ra lợi thế lớn hơn nữa.
“Ngươi là nói...... Hiệp...... Hiệp vinh hắn......” Chương Thượng Thư không khỏi dao động, nếu mà đầu nhập vào Bắc Linh, hắn tuyệt không chỉ là một Thượng Thư nho nhỏ nữa!
“Đúng vậy!”
“Hảo...... Ta đáp ứng ngươi!” Chương Thượng thư trong mắt xẹt qua một chút kiên quyết, “Không biết đại nhân có cái gì phân phó?”
“Coi như ngươi thức thời,” Nam nhân đối diện Chương Thượng Thư gợi lên khóe miệng, “Rất đơn giản, ngươi chỉ cần vào ngày mai lâm triều......”
Đoạn tiểu thỏ nghe những lời hai người nói, vốn là con ngươi một mảnh mờ mịt dần dần trở nên thanh minh, y không tin hoàng huynh sẽ có chuyện gì, hiện tại hắn không ở đây, liền để y đến thay hắn giải quyết chuyện này!
Bắc Linh động tác đã muốn hướng về phía triều đình An Bình, bất quá, nếu y đã biết kế hoạch hai người, như vậy, y nhất định sẽ không ngồi chờ chết đâu!