Trong kí ức của Đại Ngọc, Anna là cô bé với đôi mắt to tròn, khuôn mặt không gọi là xinh đẹp nhưng lại khiến người ta yêu mến. Giọng hát tựa như sơn ca, cất tiếng trong trẻo, rất ngọt, rất êm tai..
Nhưng cuộc đời của Anna không hề ngọt ngào như giọng hát của cô. Anna mất cha mẹ từ lúc 12 tuổi, trong một cơn hỏa hoạn cả nhà cô đã không thoát khỏi. Anna được người ta cứu kịp thời, nhưng việc đó đã in sâu vào tâm trí cô. Sau đó, Anna đến tổ chức, mong được ở lại. Họ thu nhận cô!
Bên tai Đại Ngọc dường như còn nghe tiếng làm nũng của Anna, vẻ mặt sắp phát khóc khi bị Nhất Sơn la, bị Nhất Sơn giận. Cô siết chặt con dao trên tay:
- Nếu như chị không hỏi, chắc sẽ giấu chị đúng không?
Cô cố bình tĩnh, tiếp tục gọt trái táo còn dở. Nhất Sơn không trả lời, chỉ đứng đó, trông thật cô độc. Đừng nghĩ cô không biết gì, vừa nhìn thấy em trai mình một thân quay về lại bị thương liền biết đã có chuyện xảy ra. Liền liên lạc bên tổ chức hỏi, họ nhiệt tình nói lại mọi thứ với cô. Làm sao mà cô không giận được? Nhưng vừa giận vừa thương, Nhất Sơn cũng chỉ có một mình, chỉ có cô là người thân, chỉ có Anna làm nơi dựa vào. Giờ mất một, còn một, làm sao có thể mà không buồn, không đau khổ?
Nhưng Nhất Sơn từ lâu đã luyện thành tim thép, đau lòng nhưng không rơi nước mắt. Chỉ biết như thế mà giữ chặt hình ảnh người mình yêu vào tim, hằng ngày góp nhặt những mảnh vỡ của hồi ức, đem ra gặm nhắm.
- Chị yên tâm, đã cử người đi tìm rồi..
- Nhất Sơn, rơi xuống biển, hoặc là bị sóng đánh mất xác, hoặc là tìm được nhưng cũng tan xương nát thịt..
Giọng nói cô mang theo bi thương, vang lên tựa như cây gậy đập tan hi vọng của Nhất Sơn. Tay cậu nắm chặt lại, cơ thể run lên. Đại Ngọc nói xong, cầm theo trái táo trở về phòng, cô để Nhất Sơn lại một mình đứng đó, mắt đã đỏ hoe
Vừa đóng cửa phòng, Đại Ngọc đã ngồi bệt xuống nền đất, khóc không thành tiếng. Chỉ biết tim cô rất đau, không ngừng tự trách bản thân. Đáng lẽ khi vừa gặp Anna cô nên kéo con bé ra khỏi tổ chức, đáng lẽ cô nên để tâm hơn. Nhưng hiện thực đã chối bỏ hai từ ""Đáng lẽ " của cô, Anna có khi, chỉ là có khi thôi..đã không còn trên đời nữa!
Sáng hôm sau, cô đi làm từ sớm mà Nhất Sơn lại tự nhốt mình trong phòng. Vài ngày tiếp theo cứ trôi qua như thế, Nhất Sơn cũng không nhắc thêm gì về Anna, Đại Ngọc cũng không muốn đυ.ng đến nỗi đau này.
Lý Khôi Vĩ rất chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ người yêu, trưa đón cô đi ăn, chiều đưa cô đi ăn. Dường như cô nhìn thấy sự hạnh phúc trong mắt anh khi nhìn cô, cái nhìn đầy yêu thương, cũng đầy chiếm hữu như muốn nuốt trọn cô vậy.
Một tháng trôi qua, bước vào thời điểm tuyết rơi. Hợp đồng giữa Bạch Minh Phong và Lý Khôi Vĩ vừa kí chính thức vào hai ngày trước, tối nay là bữa tiệc chúc mừng sự hợp tác này. Sự hợp tác giữa Lý thị và Bạch thị là sự chấn động của nền kinh tế, vừa tung tin hai bên hợp tác thì cổ phiếu cả hai tập đoàn không ngừng tăng, đem lại món lợi khổng lồ.
Cô đứng trước gương, xem đi xem lại bộ dạng của mình thật cẩn thận. Hôm nay cô đảm nhiệm vị trí bên cạnh Bạch Minh Phong. Thật ra hôm qua Lý Khôi Vĩ muốn cô với tư cách là bạn gái anh, công khai trước mọi người nhưng cô đã từ chối. Vì sao ư? Đơn giản thôi, cô không muốn người khác nhòm ngó, đánh giá chuyện tình cảm của cô. Với Lý Khôi Vĩ, người mà luôn có mặt trong scandal tình ái với cái nữ minh tinh nổi tiếng thì việc xuất hiện cùng cô trong bữa tiệc là hai chuyện khác nhau. Ngay khi cô từ chối, Lý Khôi Vĩ mặt đen xì, quát:
- Ừ, đến hôm đó anh đem theo bạn gái mới!
Cô mặc kệ hành động trẻ con của anh, cúp máy. Mà bên kia đầu dây, Lý Khôi Vĩ tức giận, bộ mặt khiến cho nhân viên không dám lại gần anh, cách xa 10m.
- Đi thôi bà chị, bà chị đã đứng trước gương hơn 30 phút rồi đấy!
Nhất Sơn cằn nhằn, hôm nay cậu chỉ muốn ở nhà ôm laptop chơi game thồi. Vậy mà bị Đại Ngọc kéo theo, với lý do rất củ chuối:
- Chị mày sợ bị bắt cóc!
Bà chị thân ái, nhìn bộ dạng của bà ai dám đυ.ng vào?
Vậy là Nhất Sơn đành ảo não, đi theo Đại Ngọc. Thật ra cậu cũng được Bạch Minh Phong mời đến, coi như nể mặt anh ta vậy.
Ngoài cửa là tiếng kèn xe inh ỏi, báo hiệu Bạch Minh Phong đến. Đại Ngọc cùng Nhất Sơn đi vào, cùng anh ta đến bữa tiệc.
- Lâu rồi mới gặp, Nhất Sơn
Bạch Minh Phong lãnh đạm nói, Nhất Sơn ngồi ở ghế phụ quay xuống, cười:
- Rất vui khi gặp lại anh, Ken!
Sau đó Bạch Minh Phong dùng đôi mắt tím hình viên đạn nhìn Nhất Sơn khiến cậu khẽ rùng mình. Thật ra việc cậu đem lại phiền phức cho Đại Ngọc, mà Đại Ngọc sẽ đem lại phiền phức cho Bạch Minh Phong, dây chuyền này khiến anh đau đầu.
Xe dừng trước khách sạn năm sao A, bên trong đang diễn ra bữa tiệc. Nhất Sơn rất nhanh chóng chạy mất, để lại Bạch Minh Phong cùng Đại Ngọc.
- Thằng nhóc này tốc độ ngày càng khá đấy.. không biết giống ai
Vừa nghe tổng giám đốc nói thế, Đại Ngọc liền nở nụ cười, tự nhiên khoác tay Bạch tổng kéo anh ta vào bữa tiệc. Vừa bước vào đã thu hút nhiều sự chú ý. Thật ra, rất nhiều người lầm tưởng rằng Đại Ngọc có mối quan hệ không chính chắn với sếp của mình. Mà cô nào muốn thế, nhưng khi nhắc vấn đề này với Bạch Minh Phong thì sếp của cô bình tĩnh đáp:
- Dù gì hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi, sau này phải diễn đạt thêm một chút!
Vì vậy, cô phải khoác tay Bạch Minh Phong như người yêu bước vào. Đang cùng một số đối tác khác đứng nói chuyện thì cô đã bắt gặp cảnh không nên bắt gặp.
Lý Khôi Vĩ đang tay trong tay cùng một người đẹp bước vào. Người đàn ông này nói là làm, anh bảo đem bạn gái đến liền đem thật. Đại Ngọc cau mày nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại nét mặt dịu dàng, cùng các đối tác tiếp chuyện.
Lý Khôi Vĩ vừa bước vào đã đảo mắt tìm kiếm cô, khi bắt gặp cô đang thân mật đứng cạnh Bạch Minh Phong liền nhíu mày. Cô như vậy cũng không thèm liếc anh một cái, người đàn bà bướng bỉnh này!
Mọi chuyện không ngừng ở đó, khi Bạch Minh Phong thấy Lý Khôi Vĩ tới thì kéo Đại Ngọc lại. Người ngoài không biết mối quan hệ của họ, nên trước mặt người khác, họ vẫn đóng kịch
- Lý tổng - Bạch Minh Phong cười
- Bạch tổng, để anh đợi lâu rồi!
Lý Khôi Vĩ cùng Bạch Minh Phong đứng cạnh nhau, phát ra ánh hào quang chói lóa. Cộng thêm hai mỹ nhân bên cạnh, thu hút mọi người trong sảnh tiệc. Lý Khôi Vĩ với mái tóc đỏ cam, trông nổi bậc, khuôn mặt như tạc tượng, thân hình cao lớn. Vẻ đẹp khiến đàn ông ghen tị, phụ nữ say đắm.
Vậy mà Đại Ngọc, nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm. Điều này khiến Lý Khôi Vĩ hơi khó chịu. Người đàn bà này, đang tỏ ra không quen biết anh?
- Lý tổng, hân hạnh được gặp ngài!
Đại Ngọc nở nụ cười chuyên nghiệp, đúng vậy, cô tỏ ra không thân thiết với anh. Những ai từng gặp Bạch Minh Phong, đến tập đoàn thì làm sao không biết cô thư kí xinh đẹp Trần Đại Ngọc chứ? Cô được biết đến với bộ dạng xinh đẹp, đôi mắt đen láy, mái tóc nâu đỏ cùng với thân hình bốc lửa. Điều này hiển nhiên chứng tỏ rằng, xung quanh cô không ít đàn ông theo đuổi.
Vậy mà lúc này cô đang mặc một cái đầm dài ôm, làm rõ từng đường cong trên cơ thể cô, toàn bộ phần lưng trần trắng mị lộ ra bên dưới mái tóc dài của cô. Lý Khôi Vĩ nhíu mày càng nhíu mày nhưng rồi cũng khôi phục nét mặt chuyên nghiệp:
- Chào em, Đại Ngọc
Lời chào này có phải ám muội quá không? Có một vài tiếng xì xào vang lên. Lúc này Bạch Minh Phong cũng nắm bắt được tình hình, nhìn mỹ nhân đứng cạnh Lý Khôi Vĩ, cười hỏi:
- Vị tiểu thư này là..
Mỹ nhân kia dịu dàng như nước, nhìn Bạch Minh Phong với đôi mắt ngưỡng mội, rồi nhìn Lý Khôi Vĩ với đôi mắt ngập tràn yêu thương:
- Em là Nhã Huệ, rất hân hạnh được gặp Bạch tổng!
Bỗng nhìn thấy đôi mắt yêu thương đó, Đại Ngọc rất muốn moi đôi mắt đó ra.