- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
- Chương 152: Chủ động
Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
Chương 152: Chủ động
Cô cũng không biết tâm trạng của mình ra sao nữa, nó đã trở thành một mớ hỗn độn không mùi vị khiến Đại Ngọc không thể nếm được rằng mình đang buồn hay vui, đang tức giận hay là thất vọng nữa. Chỉ biết rằng khi anh thừa nhận, đầu óc cô trì trệ lại, cô như ngưng thở khiến cả người cứng đờ lại như khúc gỗ.
- Là anh sai ngay từ đầu, thật sự xin lỗi em. Anh đã đồng ý với Trương Quy Hoàng. Anh nghĩ rằng sau đó sẽ nói với em, em không muốn cũng không sao, anh sẽ có cách khác để đối phó với hắn. Nhưng anh không ngờ là em sẽ dùng biện pháp giấu nó đi trong cơ thể mình như vậy. Nhưng anh đã tính toán sai, chậm một bước và đã dồn em vào bước đường cùng.
Lý Khôi Vĩ chầm chậm nói, ánh mắt quan sát sắc mặt cô. Anh thật sự hối hận, nếu như biết việc anh làm gây ra tổn thương cho cô thì dù có ra sao anh vẫn không làm. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, mọi việc đã diễn ra, Đại Ngọc vẫn tổn thương mà người gây ra không ai khác ngoài bản thân anh.
- Em thật khờ, em có biết không? Sau đó anh đã hối hận, anh đã dặn em rằng phải ngoan ngoãn ở nhà mà, sao em lại không nghe lời đến vậy?
Nếu như hôm đấy cô ngoan ngoãn ở nhà thì anh sẽ kịp quay về nói với cô tất cả mọi chuyện, tìm cách giải quyết cùng cô. Đại Ngọc cắn chặt răng, nhíu mày không đáp. Lý Khôi Vĩ buồn bực khi nhắc lại chuyện cũ:
- Đêm đó chắc em đã nghe và cũng hiểu hết nên mới oán hận anh đến vậy, có phải không Ngọc? Anh không biện minh, không chối bỏ những chuyện xấu xa mình đã làm.. Nhưng anh xin em, tha thứ cho anh được không?
Anh hạ thấp giọng mình xuống, ủ rũ nói với cô:
- Coi như em thương hại anh, đừng bỏ anh đi nữa có được không?
Đại Ngọc không nói lời nào mà chỉ ôm lấy anh, đầu đặt trên vai mặt quay về phía cổ anh. Lý Khôi Vĩ biết cô đang tránh né không khỏi thở dài, ít ra từ cái ôm của cô anh có thể cảm nhận được phòng bị của Đại Ngọc đối với anh đã buông bỏ không ít.
Liên tiếp ba ngày sau đó cho đến hôm làm phẫu thuật, Đại Ngọc vẫn cư xử bình thường với anh, không lạnh nhạt cũng không quá bám lấy anh. Lý Khôi Vĩ đối với cô trước sau như một, ân cần chăm sóc cô.
Vào buổi tối trước hôm đến bệnh viện làm phẫu thuật, sau khi ăn uống no đủ lên giường ngủ thì Đại Ngọc vẫn không tài nào chợp mắt được. Trong lòng cứ bồn chồn không thôi, cứ lật qua lật lại trên giường như bánh tráng nướng vậy. Lý Khôi Vĩ nằm bên cạnh cô cũng bị cô làm cho tỉnh giấc, anh bật đèn ngủ lên, ánh sáng mờ mờ làm sáng một góc phòng rồi lan ra. Đại Ngọc cũng bị tiêng động làm giật mình khiến cô bất động trên giường, đến giờ phút này cô mới nhận ra còn có người khác nằm cạnh.
Lý Khôi Vĩ dụi mắt nhìn cô đang nằm sấp, anh biết cô đang giả vờ nhưng vì sợ Đại Ngọc khó thở nên anh đưa tay qua lật cô lại, kéo cô tới gần hơn. Anh để cô gối đầu lên tay mình, ôm lấy thân người vừa thơm vừa mềm của cô, giọng trầm khàn cất lên:
- Em chín rồi đừng lật nữa
- ....
Đại Ngọc bị anh chọc cười thành tiếng, chui trong lòng ngực anh cười nhỏ. Lý Khôi Vĩ hừ một tiếng rồi vuốt tóc cô, dịu dàng nói:
- Anh đi hâm sữa cho em nha
- Thôi
Cô rúc vào trong lòng anh, lắc đầu từ chối. Trên người anh rất thơm, Đại Ngọc rất thích mùi hương này. Không nhịn được từ trong lòng ngực anh cô hỏi nhỏ:
- Anh xài nước hoa gì thế? Ở nhà cũng xài nữa à
- Anh không có xài
- Vậy anh xài loại sữa tắm nào vậy?
- Cùng loại với em, trong nhà tắm.
Đại Ngọc ngẩn người một lúc, loại đó dành cho nữ mà người này cũng dám xài, thật giỏi. Có điều tại sao cô cũng xài mà không thơm như anh? Lừa đảo à
- Thơm ghê...
Cô rầm rì, mùi hương này khiến tâm tình đang xao động của cô trở nên bình tĩnh lại. Lý Khôi Vĩ nghe được lời cô, khóe môi cong lên khuôn mặt vui vẻ. Anh kéo cô sát lại người mình hơn khiến giữa hai người họ không có khe hở nào. Anh thầm thì:
- Thơm như vậy có muốn ăn một miếng không?
- Lưu manh
Đại Ngọc bị nghe thấy tiếng lòng đầy thỏa mãn liền xấu hổ, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Lòng ngực lớn run lên, cô biết anh đang cười càng thêm ngại ngùng. Và đúng theo nguyện vọng của anh, Đại Ngọc "ăn" một miếng thịt thơm ngào ngạt.
- Aaa
Lý Khôi Vĩ bị cô tấn công bất ngờ không kịp phòng bị liền rên lên, nhìn chằm chằm Đại Ngọc đang cắn ngực mình. Anh vừa đau vừa buồn cười, nhìn cô nghiến răng nghiến lợi mà cắn. Nghe thấy anh la lên dù không lớn nhưng đủ làm cô thỏa mãn, nhả ra còn chép chép miệng.
- Có ngon không?
- Đúng là Lý tổng, da thịt vừa ngon vừa thơm nhaaa
Đại Ngọc gật gật đầu, không có chút liêm sỉ nào nói còn đưa tay lên mò mò chỗ mình vừa cắn. Anh bật cười nhéo má cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ngủ được liền cắn người
- Anh kêu em ăn còn gì
Cô vô tội đáp lại, há miệng muốn cắn thêm lần nữa nhưng đã bị anh né được. Lý Khôi Vĩ xoay người nằm ngửa ra rồi kéo cô nằm bên trên mình, anh cười:
- Hàng này ăn thử rồi không cho trả lại đâu
- Không ngon thì phải cho người trả chứ
Đại Ngọc bĩu môi không thèm cắn nữa, tay chống lên ngực anh ngồi dậy. Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, ánh mắt anh sáng rực như con sói đi đêm để tìm con mồi. Trong đôi mắt anh là sự ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông đối với môt người phụ nữ, du͙© vọиɠ cháy bỏng anh không hề che giấu. Đôi bàn tay thon dài ôm lấy eo cô, ngón tay cách lớp vải mỏng xoa bóp.
- Em mới gặm một ít đã chê không ngon, món ngon là phải ăn từ từ có hiểu không?
- Ai mà thèm
Tư thế giữa hai người có chút mờ ám, Đại Ngọc đang ngồi trên bụng anh và hai tay chống lên ngực anh. Lý Khôi Vĩ nhìn tư thế này, hơi nhíu mày cảm nhận được luồng nhiệt nóng chạy thẳng lên não. Mà cô gái này đang rất vô tư không hề biết bản thân đang đùa với lửa.
- Khôi Vĩ
- Anh đây
Đại Ngọc gọi tên anh trong đêm bằng giọng nói nũng nịu, bàn tay nhỏ níu chặt lấy áo anh. Lý Khôi Vĩ nhìn cô, anh biết cô đang lo lắng nên mới mất ngủ.
- Nếu như ngày mai không thành công thì sao?
- Không có nếu như, anh đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn.
Lý Khôi Vĩ gỡ tay cô ra rồi đan năm ngón tay của cô vào tay mình. Anh ngồi dậy để Đại Ngọc ngồi trong lòng mình, trán kề trán anh vỗ về Đại Ngọc:
- Có anh ở đây, đừng sợ
Tay cô siết chặt lại, ban nãy không nhắc đến thì thôi giờ nhắc khiến cô không nhịn được mà hồi hộp lo sợ. Có những việc cô luôn nghĩ rằng nếu kết quả không chắc thì không nên làm, thà rằng không biết kết quả có khi sẽ tốt hơn.
- Nếu thất bại thì sao hay là thôi đi..
Vẫn là chùn bước vẫn là sợ hãi, đôi lúc Đại Ngọc thấy bản thân thật hèn thật yếu đuối. Chỉ cần cô cảm giác không an toàn thì sẽ bỏ chạy, không muốn đương đầu.
Lý Khôi Vĩ hôn lên môi cô, dịu dàng nói:
- Ngoan
Mùi hương từ anh làm cô có cảm giác yên tâm hơn, Đại Ngọc như con mèo nhỏ sà vào vòng tay lớn của anh để được ôm ấp vỗ về. Sự dịu dàng chiều chuộng của anh như một hồi chuông đánh con tim nhỏ của cô, buổi tối con người dễ xúc động và tình cảm lúc nào cũng vượt qua được lí trí cả. Cô ngước đầu lên hôn chuẩn xác vào môi anh. Lý Khôi Vĩ có chút chấn động nhìn cô.
Đại Ngọc như mèo con, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi liếʍ một cái. Một kẻ không có tí kinh nghiệm như cô hôn rất vụng về, anh ngồi bất động hai tay ôm lấy cô mà hưởng thụ sự chủ động hiếm có này. Cô hé môi mυ"ŧ lấy môi dưới học theo cách mà anh hay làm với cô. Lý Khôi Vĩ nhìn cô cố gắng như thế khóe môi cũng cong lên, hơi hé môi giúp cô hôn càng thuận lợi hơn. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, càng hôn cô càng cảm thấy cả người mình nóng rực lên.
- Hôm nay em sao thế, chủ động như vậy à?
Anh buồn cười kéo Đại Ngọc ra, qua ánh đèn ngủ mờ ảo anh nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ươn ướt của cô đang hé ra một cách khêu gợi. Hơi thở gấp gáp, cô nói nhỏ:
- Không biết nữa chỉ là em muốn hôn anh thôi
Lý Khôi Vi nhăn mặt, anh thật sự bị Đại Ngọc chọc vào trúng điểm ngứa rồi. Cả người nóng rực, máu dồn vào chỗ nào đó cách lớp vải còn cảm nhận được nhiệt độ kinh người. Đã lâu rồi anh không được gần gũi với cô, ham muốn trỗi dậy là không thể che giấu được nữa.
- Em mà hôn nữa thì anh không nhịn được mất, đi ngủ.
Ngày mai cô còn phẫu thuật, anh không muốn tinh thần lẫn sức khỏe cô suy giảm. Lý Khôi Vĩ nhịn du͙© vọиɠ đang gào thét xuống định ôm cô nằm xuống nhưng Đại Ngọc đã ngăn anh lại.
- Vậy thì đừng nhịn nữa.
Nói xong cô lấn tới hôn lên môi anh, đêm nay cô thật sự muốn cùng anh ngã vào hố sâu du͙© vọиɠ.
Lý Khôi Vĩ nhìn cô như thế, mỡ dâng miệng mèo sao mà không ăn được, anh cũng không phải động vật ăn chay.
Từng cái hôn, từng cái nắm tay, từng lần tiến vào cả anh lẫn cô đều khắc sâu trong tâm trí. Sự dịu dàng của anh, những lần tha thiết gọi tên cô, những nụ hôn rơi lên da thịt mềm Đại Ngọc đều cảm nhận rất rõ. Anh đi vào bên trong cơ thể cô, cảm nhận sự mềm mại của cô lẫn sự ấm nóng cô mang tới khiến anh phải rên lên bên tai cô:
- Thật nóng..
Còn Đại Ngọc cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ biết nài nỉ anh rằng:
- Đừng vào sâu như vậy..
Cô nghe tiếng anh cười khẽ, giọng nói đầy gợi cảm:
- Còn chưa vào được một nửa đâu..
Cơ thể bị một vật nóng rực đâm vào sâu bên trong khiến cô phải ưỡn người lên mà đón lấy, bàn tay to lớn của anh đỡ lấy eo cô rồi đong đưa theo quy luật khiến Đại Ngọc phải rên lên. Đến giây phút đó cô mới biết mình chơi dại rồi, kí©h thí©ɧ anh khiến bây giờ mọi lời nói của mình anh đều bỏ ngoài tai. Dù cô có van xin anh thế nào, Lý Khôi Vĩ đều dùng hành động đáp lại. Giống như cô xin anh một lần, anh sẽ càng tiến vào sâu hơn.
Cô chỉ thấy khoảng không tối đen như mực, cảm giác cả người lơ lửng trong đầu trống rỗng khiến Đại Ngọc càng thêm sợ hãi.
- Đừng...không muốn nữa...
Lý Khôi Vĩ bắt lấy đôi tay đang đẩy anh ra kéo lên trên đỉnh đầu, anh dùng một tay giữ chặt lấy đôi tay nhỏ của cô. Anh ngưng không cử động nữa, giọng nói trầm khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ:
- Ban nãy anh đã nói là đi ngủ rồi mà, giờ thì chịu đựng đi bé
Anh dùng lực eo đẩy một cái thật mạnh tiến vào sâu bên trong cô khiến Đại Ngọc hét lên. Anh cúi xuống ôm chặt lấy cô, nói bên tai cô:
- Ăn thử rồi có còn muốn trả lại hàng không?
Đại Ngọc ứa cả nước mắt ra, lắc đầu muốn đẩy anh ra nhưng ngược lại chỉ nhận được những cái yêu đến từ Lý Khôi Vĩ. Cả một đêm này trong phòng chỉ toàn tiếng rêи ɾỉ khiến người ta nghe đến đỏ mặt, những hình ảnh không dành cho người dưới 18 tuổi.
Cho đến sau này, Đại Ngọc cũng không dám nhắc đến chuyện trả lại hàng nữa. Bởi vì chỉ cần nhắc một lần, Lý Khôi Vĩ sẽ cho cô ăn đủ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời
- Chương 152: Chủ động