Hôm nay, Lý Khôi Vĩ đặc biệt dậy sớm, với tinh thần phấn chấn đi mua bữa sáng cho cô gái nhỏ của anh. Và bấy giờ đã diễn ra khung cảnh, tên đẹp trai này đang đứng trước nhà cô với nụ cười chói loá!
- Anh mang bữa sáng cho em, sẵn tiện đưa em đi làm
-.....
Cô ngạc nhiên, xém tí đã làm rớt ly sữa trong tay. Anh nhìn vẻ mặt sáng còn tỉnh ngủ của cô, rồi dời mắt xuống ly sữa lạnh trong tay cô, khẽ nhíu mày.
- Em đi thay đồ
Nói rồi bỏ chạy để mình anh đứng trước cửa, không biết nên bước vào hay đứng ở đây đợi cô. Còn đang phân vân thì nghe tiếng cô vọng từ trên lầu xuống:
- Vào nhà đợi em, à cứ để bữa sáng lên bàn ăn, cảm ơn
Anh dở khóc dở cười, tháo giày rồi mới phát hiện ra chỉ có đôi dép trong nhà hình con vịt vàng ở cửa.
-....
- Anh mang đỡ đôi dép ngay cửa nhé.
Một lần nữa cô nói vọng từ trên lầu, còn anh thì mỉm cười. Chẳng phải chỉ một đôi dép mang trong nhà thì chứng minh rằng cô chỉ sống một mình sao? Lý Khôi Vĩ vui vẻ đóng cửa, mang đôi dép vịt vàng vào nhà.
Thật ra, Đại Ngọc không phải người bừa bộn chỉ là cái tính vứt đồ lung tung không thể bỏ được. Căn nhà lúc này tươm tất, trong không khí cứ thoang thoảng mùi thơm dễ chịu, phải chăng là mùi thơm từ cô?
Lý Khôi Vĩ đi xuống nhà bếp, mắt thì hộp sữa lạnh liền nheo lại. Cô gái này sau bao năm vẫn không thể tập cách ăn uống đều độ sao? Lại nhìn sang miếng sandwich còn ăn dở, bữa sáng của cô thật khô khan, thiếu chất dinh dưỡng.
Đến khi Đại Ngọc đi xuống thì thấy Lý Khôi Vĩ ngồi trên bàn ăn, mà bàn thì đã sạch sẽ chẳng còn miếng sandwich ăn chưa hết của cô, hay hộp sữa lạnh. Mà thay vào đó là ly sữa đậu nành bốc khói nghi ngút và hộp cháo trong rất ngon mắt.
Lý Khôi Vĩ nhìn sang, thấy cô trong trang phục công sở hàng ngày, mái tóc cột cao lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ rất xinh xắn. Anh cười rồi nói:
- Mau lại đây ăn kẻo nguội
Đại Ngọc nhướn mày rồi bước tới ngồi xuống, nhìn vào món ngon trước mặt không khỏi cảm thán, ước chi ngày này cũng có thể ăn một bữa sáng ngon lành thế này. Đó chỉ là suy nghĩ thôi, nhưng cô không ngờ kể từ hôm nay ngày nào cũng có thể ăn bữa sáng ngon lành.
- Anh không ăn à?
Đang ăn thì cô ngước lên., thấy anh nhìn chằm chằm mình mãi liền hỏi.
- Anh ăn rồi
Nghe anh trả lời thế cô cũng gật gù rồi tiếp tục ăn. Thế nhưng đến khi ăn xong, uống hết ly sữa thì cái bụng lại âm ỉ đau
Nhìn khuôn mặt cô biến sắc, anh lo lắng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không sao không sao, cảm ơn vì bữa sáng
Cô cười cười, cái bụng chết tiệt này sao lại đau lúc này chứ!
Anh nhìn từng giọt mồ hôi lăn tăn trên mặt cô, sắc mặt cô từ từ tái nhợt lại khiến anh nhíu mày. Đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn bàn tay đang đè bụng liền nói:
- Đứng lên nổi không? Anh đưa em đi bệnh viện!
- Không..không cần
Cô nói không nói nữa, cảm giác từng bộ phận bên trong đang thắt lại, biểu tình yêu cầu nhà vệ sinh dữ dội
- Lý Khôi Vĩ, anh ra xe đợi em một chút, em đi dặm lại phấn rồi ra ngay..
Anh nghe thế định phản bác thì nhận ra cô muốn đi vệ sinh nhưng ngại, lập tức gật đầu rời đi. Cánh cửa vừa khép lại, cô chạy ùa vào nhà vệ sinh.
Ngoài xe, anh không ngừng lo lắng. Chẳng lẽ bữa sáng có vấn đề sao? Không thể nào, anh đảm bảo rằng chỗ này an toàn vệ sinh thực phẩm. Vậy thì vấn đề nằm ở chỗ nào...
Đang không ngừng suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa xe, quay sang thấy cô ngồi vào, sắc mặt nhợt nhạt.
- Hay là xin nghỉ đi
- Không sao, nếu nghỉ bữa nay nữa chắc Minh Phong sẽ tới tận nhà mắng em mất!
Cô cười rồi gài dây an toàn, anh biết dù có khuyên ngăn thế nào cũng không thể, đành lái xe đi.
- Cuối tuần này anh đưa em đi khám
- Em ổn mà, không có gì nghiêm trọng đâu.
Lý do cô bị đau bụng, cô chính là người biết rõ nhất. Lý do rất đơn giản, buổi sáng cô không thể ăn được đồ lạnh, không được hâm nóng. Vậy nên thứ làm cô đau bụng chính là ly sữa ban nãy. Dù biết rõ việc này nhưng hôm nay cô lại quên mất
- Là do bụng em yếu nên không ăn được đồ lạnh vào buổi sáng
Lý Khôi Vĩ nghe thế, thở phào nhẹ nhõm. Anh rất lo lắng về sức khoẻ của cô, vì đề kháng cô yếu rất hay bị bệnh vặt. Mà cô nàng này thì vô tâm vô lo, lúc nào cũng mặc kệ cả. Anh sợ đến lúc nào đó, khi mà mình trở tay không kịp, có thể mất đi cô..
Anh cũng đâu ngờ, ngày ấy đang đến gần.
Khi xe dừng trước tập đoàn Minh Phong, anh khẽ quay sang nhìn cô, êm đềm nói:
- Đừng ăn lung tung, trưa anh qua đón em đi ăn
- Ừm
Cô nhanh chóng đi vào trong, lúc vừa bước qua cửa thì quay đầu lại, chiếc xe ấy mới từ từ lăn bánh. Đại Ngọc chào hỏi đồng nghiệp, nhanh nhẹn lên lầu trên cùng. Bạch Minh Phong vẫn chưa tới, cô tranh thủ dọn dẹp lại phòng làm việc của tổng giám đốc, lấy cho mình ly cà phê nóng rồi ngồi vào bàn làm việc.
Chỉ mới hai ngày nghỉ thôi, cả đống công việc đã chất thành núi. Bàn tay không ngừng múa trên bàn phím, lâu lâu cô lại dụi dụi mắt, công việc này tốt hơn hết cô nên hoàn thành trong ngày hôm nay.
- Quay lại rồi à?
Khi cô đang siêng năng vào công việc thì Bạch Minh Phong đã tới, mà Đại Ngọc quá chăm chú nên không phát hiện. Khi nghe thấy giọng nói, cô giật mình đứng lên, cười gượng đáp:
- Tổng giám đốc
- Quay trở lại là tốt rồi, nhìn sắc mặt tốt hơn hẳn nhỉ!
- Nhờ tổng giám đốc cho nghỉ phép, năng lượng đã phục hồi
- Vậy sao...
Bạch Minh Phong nhướn mày, nở nụ cười nhạt. Đại Ngọc nuốt nước miếng, gật đầu. Xong lại nghe anh ta nói, giọng đầy sát khí:
- Công việc của tôi bị đình trệ hai ngày, Đại Ngọc tốt hơn hết em nên tập trung làm việc, bằng không đừng nghĩ đến tiền thưởng nữa!
Nói rồi Đại Ngọc thấy Minh Phong nở nụ cười " thân thiện ", thân ảnh cao lớn bước vào phòng làm việc. Cô đổ mồ hôi lạnh.
Khi làm việc đến gần trưa, cô lại gặp em gái tổng giám đốc.
- Giám đốc
Đại Ngọc đứng dậy, theo quy tắc mà chào Bạch Hạ Băng. Bạch Hạ Băng gật đầu, sắc mặt hơi tái, quầng thâm dưới mắt mờ mờ.
- Giám đốc không sao chứ?
Đại Ngọc nhíu mày, chỉ mới hôm qua còn thấy Hạ Băng còn tốt, sao hôm nay lại xanh xao thế này?
- Không sao, hôm qua uống hơi nhiều thôi
Hạ Băng tay ấn ấn thái dương, nở nụ cười rồi đi vào phòng tổng giám đốc. Ngay lúc đó, Đại Ngọc liền có suy nghĩ rằng: Có phải Trang Hoàng Nhật và Bạch Hạ Băng xảy ra việc gì không?
Bên trong phòng làm việc, Bạch Minh Phong vừa thấy sắc mặt em gái thì nổi giận:
- Sao lại thế này? Em bệnh à? Mau, về nhà nghỉ!
- Anh hai, em không sao!
Hạ Băng cười cười, tay đặt tài liệu xuống bàn, ngồi tựa vào ghế sofa. Chẳng lẽ trông cô tệ lắm sao, từ văn phòng của mình đến đây, ai gặp cũng đều hỏi thăm.
- Em và Hoàng Nhật...cãi nhau?!
Bạch Minh Phong dừng một chút rồi mới nói tiếp, cẩn thận quan sát vẻ mặt của em gái. Hạ Băng vừa nghe đến tên Trang Hoàng Nhật, đôi mắt tím liếc nhìn anh trai, giọng ôn tồn đáp:
- Sao lại hỏi vậy?
Minh Phong nhướn mày, môi nhếch lên:
- Cãi thật sao
Hạ Băng không khỏi nhíu mày, tâm tình không tốt mấy bữa nay liền bộc phát:
- Anh nói thử xem, anh ta nghĩ anh ta giỏi lắm sao? Cưới Bạch Hạ Băng này về liền muốn nhốt ở trong nhà, mới đây lại còn muốn em nghỉ việc. Quá đáng!
Minh Phong nghe thế, tay gõ gõ lên bàn làm việc, nhìn về phía em gái.
- Thật ra anh thấy lời hắn ta nói cũng có phần đúng, e...
- Anh hai!
Bạch Minh Phong chưa nói hết câu đã thấy Bạch Hạ Băng giận dữ ngắt lời. Hạ Băng cố không lên giọng, đứng phắt dậy:
- Đến cả anh cũng vậy? Hết ba rồi tới Hoàng Nhật, giờ đến phiên anh? Mọi người xem em là bình hoa sao?
- Nhóc con, em phải hiểu rằng mọi người đều muốn tốt cho em
- Đúng rồi, muốn tốt! Tốt của anh nói chính là nhốt em trong nhà, đến giờ lại cho ăn, đến giờ lại cho ra ngoài đi dạo? Bạch Hạ Băng em không phải cái bình hoa, tuỳ tiện để người khác sắp đặt!
Bạch Minh Phong biết rõ tính em mình, cứng mềm đều không chịu. Còn chưa kịp đã thì đã thấy em gái đứng lên, mạnh mẽ nói:
- Không làm phí thời gian quý giá của tổng giám đốc nữa, tạm biệt!
Tiếp theo là tiếng cửa đóng mạnh, nghe thật chói tai.
Được rồi, Bạch Minh Phong anh chỉ là muốn giảng hoà giữa hai người họ, tại sao lúc này lại giống châm dầu vào lửa thế này?
Đại Ngọc thấy bạn mình mặt đen hơn than bước ra, quan tâm hỏi:
- Giám đốc, có chuyện...
- Đại Ngọc, tan làm đi uống với tao!
Bạch Hạ Băng bỏ lại một câu như thế rồi bỏ đi, để lại Trần Đại Ngọc không hiểu gì cả.
Cho đến tận trưa khi Lý Khôi Vĩ sang rước cô đi ăn trưa, Đại Ngọc vẫn không thể hiểu được gì cả.
- Có chuyện gì sao?
Lý Khôi Vĩ thấy mặt mày cô đăm chiêu từ đầu bữa ăn liền hỏi.
- À không, không có gì cả..
Lý Khôi Vĩ thấy cô không muốn nói cũng không hỏi nữa. Tiếp tục gắp thức ăn cho cô. Đến khi chén của cô thành một ngọn núi nhỏ, Đại Ngọc mới chần chừ hỏi:
- Khôi Vĩ...anh có biết chuyện gì xảy ra giữa Thảo Như với Hoàng Nhật không?
Lý Khôi Vĩ nghe thế, ung dung đáp:
- Hình như là có hiểu lầm gì đó, anh không rõ nữa.
- Hiểu lầm? Hèn chi sáng này mặt Thảo Như còn đen hơn than..
Thấy cô lẩm bẩm, anh không vui bèn nói:
- Đại Ngọc, anh cảm thấy tốt hơn hết em nên đặt trọn tâm tư vào chuyện của chúng ta, không nên lo chuyện người khác nữa!