Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 11: Chúng ta, thử xem!

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Đại Ngọc, em là người hiểu rõ hơn ai hết, em hiểu rõ rằng tình cảm chúng ta ra sao! Vậy mà em nỡ nhẫn tâm cự tuyệt anh sao? Chuyện bốn năm trước, anh có thể tìm ra được nhưng anh muốn chính em nói ra, muốn chính em...tự tay tháo nút thắt giữa anh và em.

Giọng nói ôn tồn của anh, khuôn mặt điềm tĩnh của anh, đều khiến cô cảm thấy mình đã thua trận. Vừa ra quân, đã bị chiếm ưu thế.

Lý Khôi Vĩ nói đúng, anh ta là ai chứ? Một kẻ ngang tàn như anh ta, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Cô buông nĩa, hai tay xoa xoa vào nhau một lát rồi mới cất tiếng:

- Lý Khôi Vĩ...

Anh vẫn nhìn cô, đôi mắt kiên định, cô định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Chúng ta về thôi.

Vậy đó, đến cuối cùng cô vẫn không nói ra, Khôi Vĩ nhíu mày, đến cuối cùng anh vẫn chưa làm cho cô tin tưởng. Cả hai cùng nhau ra xe, không hỏi cô muốn đi đâu, cứ thế mà lái đi.

Tiết trời mùa thu, hơi se lạnh, con đường, bầu trời, mọi vật đều trở nên ảm đạm. Cô ngây ngốc, ngắm nhìn từng hàng cây trên đường, tâm trạng rối bời..

- Muốn ra ngắm biển không?

- Được

Lý Khôi Vĩ chạy về hướng biển, tiện tay bật đài trên xe. Tiếng nhạc du dương cộng thêm không khí mát mẻ, lại vừa mới ăn no nên cô hơi buồn ngủ

- Ngủ một lát, đến nơi anh gọi dậy.

Cô im lặng ngầm đồng ý, đầu dựa vào cửa kính, từ từ nhắm mắt. Khôi Vĩ liếc thấy cô đã ngủ, liền tấp xe vào lề. Cô nhóc này, không biết dựa vào cửa kính sẽ rất đau đầu sao? Hạ ghế cô thấp xuống, chỉnh tư thế rồi dùng áo của mình đắp lên cho cô. Chiếc xe cứ thế từ từ lăn bánh, chạy đến nơi biển xanh.

Lúc Đại Ngọc tỉnh dậy, sắc trời màu cam đỏ, trông thật đẹp. Tiếng sóng vỗ vào bờ, nghe thật vui tai. Cô ngồi dậy, quay qua thấy Lý Khôi Vĩ ngồi trầm ngâm, trên tay là điếu thuốc hút dở. Nghe tiếng động, anh quay sang nhìn cô.

- Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi dậy. Mau, ra ngắm hoàng hôn. Chẳng phải em từng nói muốn ngắm hoàng hôn ở biển sao?

Lý Khôi Vĩ mỉm cười, tay sờ đầu cô. Đại Ngọc chỉ cười nhạt rồi xuống xe, đi về hướng biển. Cơn gió mùa thu se se lạnh, bãi biển theo đó cũng ít người đi, chỉ còn vài cặp tình nhân lác đác

Hoàng hôn, cuối chân trời rực rỡ màu cam rồi loang ra khắp bầu trời rộng lớn, ánh lên đại dương bao la. Chẳng hiểu sao, giây phút này đây con người ta cảm thấy thư thái, tâm không hỗn loạn, lòng không bộn bề nữa..

Đang ngây ngẩn ngắm hoàng hôn thì từ phía sau, Lý Khôi Vĩ khoác áo mình lên cho Đại Ngọc, cả hai đồng thời nhìn nhau, không nói gì cả. Cô kéo kéo cái áo của anh, rồi ngồi xuống cát mềm. Cả anh và cô, im lặng, cùng nhau ngắm hoàng hôn..

Và rồi hoàng hôn cũng rời khỏi chân trời, khi còn vài ánh sáng mập mờ, cô nhìn sang Lý Khôi Vĩ

Anh đứng đó, thân ảnh cao lớn, kiêu ngạo. Cái bóng chiếu dài xuống nền cát, mái tóc đỏ cam của anh đùa giỡn cùng gió. Cô mỉm cười, không hiểu sao, mái tóc ấy lại giống như màu của hoàng hôn, rực rỡ đến vậy. Nhưng ngược lại với mái tóc rực rỡ lại là bóng lưng rộng lớn khiến người ta cảm thấy anh trông thật cô độc. Nét mặt anh trầm ngâm, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, thật lâu vẫn không nở nụ cười

Từ khi nào, anh đã ít cười hẳn? Từ khi nào, trông anh lại cô độc đến vậy? Và cũng từ khi nào, cô đã không còn đủ can đảm để yêu anh lần nữa...?

- Khôi Vĩ

Giọng nói cô êm, hoà vào tiếng sóng biển. Lý Khôi Vĩ nhìn cô, lúc này anh thấy cô ngồi cuộn người lại, trông thật bé nhỏ. Anh có cảm giác muốn bảo vệ, che chở cô..cả đời

Đại Ngọc nhìn ra phía xa xăm, nơi mặt trời đang dần biến mất sau chân trời. Cô nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói:

- Hay là chúng ta...thử lại một lần nữa đi

Lý Khôi Vĩ nhướng mày ngạc nhiên, anh tưởng rằng mình đã hết hi vọng, sẽ đi tìm cách khác để thuyết phục cô. Ai ngờ giờ đây, cô gái nhỏ này đã mở lời..

Đại Ngọc đứng lên, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra, mỉm cười nghiêng đầu, nói:

- Lý Khôi Vĩ anh có muốn thử với em không?

Lý Khôi Vĩ anh có muốn thử với em không....

Đây có lẽ là câu nói mà anh không thể quên được. Đến tận sau này, anh vẫn còn mãi khắc ghi trong trí nhớ hình ảnh người con gái đứng dưới ánh hoàng hôn lụi tàn, mỉm cười dịu dàng nói với anh...

- Cô nhóc này

Lý Khôi Vĩ nói, nắm lấy tay cô kéo cô ôm vào lòng. Anh ôm chặt cô trong vòng tay, khẽ nói:

- Anh không muốn thử, không muốn cái gì gọi là tạm bợ cả, càng không muốn tình cảm chúng ta chỉ là tạm bợ.. Làm người yêu anh, được không?

Cô vùi đầu vào lòng ngực anh, mỉm cười đáp:

- Được.

Giây phút ấy, có lẽ là một trong những việc can đảm nhất cô từng làm. Chính là cùng anh đi tiếp, với thân phận người yêu. Dẫu biết rằng, mọi việc rồi chẳng suôn sẻ, chẳng êm đềm nữa..

- Về thôi, anh đưa em đi ăn

Khi mà hoàng hôn đã tắt nắng, màn đêm bao trùm lên bãi biển thì họ mới cùng nhau về. Trên quãng đường về, Đại Ngọc để ý thấy Lý Khôi Vĩ lâu lâu lại mỉm cười, tâm tình rất tốt khiến cô cũng vui vẻ theo.

Anh chở cô đi ăn, sau đó đưa cô về nhà. Đứng trước cửa nhà, Đại Ngọc đứng bên trong nhà còn Khôi Vĩ thì ở bên ngoài.

- Lý Khôi Vĩ, anh định làm gì?

Cô nhướn mày, nhìn bộ dạng của anh cô cũng ngầm hiểu ra. Khôi Vĩ mỉm cười, nhún nhún vai nói:

- Nhìn thấy em vào nhà rồi mới yên tâm!

- Vậy sao? Đã thấy rồi, đi đường cẩn thận, tạm biệt!

Nói rồi cô đóng cửa, để lại ai đó đứng bên ngoài, cảm nhận được cơn gió lạnh mùa thu thổi ngang qua. Anh khẽ thở dài, thực ra anh chỉ muốn vào, uống tách trà, cùng cô tâm sự chút thôi mà.

Đúng là cô nhóc vô tâm!

Nghĩ đến đây, anh không khỏi mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hẳn, ra xe rồi lái đi. Cứ như thế, anh đã thu phục được cô gái bướng bỉnh rồi.

Khi mà báo thức reng lên, cô nhíu mày giơ tay tắt đi, ngồi bật dậy. Hôm nay phải đi làm, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới việc này.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống bếp kiếm cái gì đó lót bụng đỡ. Giống như mọi hôm, cô cầm lấy hai miếng sandwich cùng với hộp sữa từ tủ lạnh ra, đây chính là bữa sáng của cô. Đang uống sữa thì nghe tiếng chuông cửa liền đi ra, mở cửa đã thấy nụ cười chói loá của ai kia, cô ngạc nhiên:

- Anh đến đây làm gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »