Chương 10: Xúc động
Thiên Ân bị Hưng "áp giải " vào nhà vs bộ mặt khó chịu,trông nó như muốn xù lông đến nơi. Nó bực tức ngồi phịch xuống ghế sofa,khoanh tay lại nói:- Chuyện gì?
Nguyên ngồi im trên ghế,chậm rãi mở mắt:
- Chúng tôi muốn hỏi em 1 số việc....
Nó nhướn mày, chờ đợi anh ta hỏi:
- Công ty truớc đây của ba em tại sao lại phá sản?
Nó cau mày:
-Tại sao anh biết công ty ba tôi?Các anh điều tra tôi à?
-Phải.
-Ai cho phép các người làm thế?-Nó nổi xung lên.
Nguyên vẫn bình tĩnh nói:
-Người sống trong nhà bọn tôi cần đc điều tra lai lịch rõ ràng.
Hưng mềm giọng nói:
- Nhóc bình tĩnh nào,đây là chuyện quan trọng đấy.
Nó hừ lạnh 1 tiếng,ko nói gì nữa. Nguyên tiếp tục:
-Em nói đi.
-Tôi ko biết.
-Lẽ nào em ko thắc mắc sao?
-Có. Nhưng chả ai nói cho tôi biết cả. Tôi có hỏi mấy người làm ăn lâu nẳm trong công ty,họ bảo,ba tôi tham gia 1 dự án lớn nhưng đó là 1 vụ án giả mạo. Lúc phát hiện ra đã quá muộn,công ty ba tôi lỗ vốn,cổ phiếu liên tục rớt giá. Sẵn có bệnh trong người ông ko còn đủ sức làm gì đc nữa....Vì thế...ông...
Cổ họng nó nghẹn lại.Nó ko thể nói tiếp.Sẵn có ly nước trên bàn nên nó nhấp 1 ngụm, tiếp tục hồi tưởng lại quá khứ đau thương.
-Kẻ ngu cũng biết có người đứng sau giật dây -Nó nghiến răng nói- Nhưng tôi lại ko biết là ai cả...
-Em có nghi ngờ ai ko?
-Ko.Tôi ko cảm thấy ai đáng ngờ cả.Nước đi nguy hiểm và táo bạo như thế...thật sự tôi ko nghĩ những người tôi đã gặp có khả năng...
Nguyên trầm ngâm. Quân ngồi bên cạnh cũng lên tiếng:
-Ba em có gây thù chuốc oán vs ai ko?
Nó suy nghĩ 1 lát rồi lắc đầu:
-Ko có.Ba tôi là người biết đối nhân xử thế.
Tất cả rơi vào trầm mặc.Nó nghiêng đầu hỏi:
-Các anh hỏi tôi mấy chuyện này làm gì?
-Chúng tôi nghi ngờ kẻ có ý định làm hại em có liên quan đến việc công ty ba em phá sản.
Đôi mắt nó chợt lóe lên.
-Sao cơ?
-Em ko biết sao?-Quân giải thích-Việc cô Nghiên gửi em tới đây mục đích là nhờ bọn tôi bảo vệ em. Căn nhà bị lục lọi,tôi bị đánh ngất đều là thông điệp gửi tới em đấy.
Nó nuốt khan.
-Th...thông điệp gì?
-Lời cảnh báo.Căn nhà bị xáo trộn, ám chỉ dù em có trốn ở đâu chúng cũng tìm ra đc. Tôi bị đánh,nghĩa là sẽ có ngày em bị gϊếŧ thê thảm.
Nó bỗng rùng mình.
_Nhưng....trước giờ tôi đâu có gây thù hằn vs ai.
-Có thể là vô tình em gây thù vs ai đó mà em ko biết.
Nó lật tung trí nhớ lại. Là ai đc chứ?Nó đâu phải cái người thích xen vào chuyện thiên hạ.Hết chuyện này đến chuyện khác,Số phận nó hẩm hiu thế ko biết T_T
-Còn chuyện này nữa...-Đến lượt Hưng hỏi-Có phải trc đây em quen 1 người tên là Trình Thiên Hạo ko?
Nó giật mik.Đưa mắt nhìn Hưng.Trái tim chợt đau nhói. 1 mảnh kí ức ùa về ko kiểm soát.
- Anh ta...chết như thế nào?
Đôi mắt nó trở nên lạnh lẽo.Bàn tay run run xiết chặt lại.
-Anh hỏi làm gì?
Hưng đã nhận ra sự thay đổi của nó.Cậu có vẻ căng thẳng đáp:
-Tôi nghi ngờ....
-Anh ấy chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. -Nó ngắt lời.Giọng cao hơn bình thường.
- Chỉ là bọn tôi muốn hỏi em 1 chút...về anh ta thôi...em có thể...
-Các người quan tâm làm gì?Việc anh ấy chết như thế nào thì có liên quan gì đến các người?
Hưng cố gắng nói:
-Em bình tĩnh,liên quan đến em đấy. Nghe nói lúc anh ta qua đời em cũng có mặt. Liệu em có nghi ngờ gì...
-Anh ấy bị xe tông...-Nó nói.Đôi mắt ngân ngấn nước.
3 anh chàng im lặng nhìn nó.
- Là tôi đã hại anh ấy...anh ấy chết là lỗi của tôi...vậy nên đừng hỏi nữa...
Hưng xoa vai nó,nhỏ giọng:
-Em bình tĩnh...
Nó gạt tay cậu ra,đứng phắt dậy.
-Chuyện này lâu rồi các người còn nhắc lại làm cái gì?Tính trêu tức tôi sao? Tôi nói cho các người biết, đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa!
Nó bỏ chạy lên lầu,Đóng sầm cửa lại, bỏ 3 người kia sau lưng.Cả 3 trầm mặc nhìn nhau.
Nó tựa vào cửa,từ từ ngồi phịch xuống sàn, nước mắt cứ thế chảy dài.