Chương 73: Ma cung Albrecht

Khi Dunkel trở lại đế đô Shina thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới tiếp đất, Evelyn đã lẩn đi thật nhanh, chỉ thiếu điều vắt chân lên cổ mà chạy, lúc ở trên tàu bay cô cũng cực kỳ câu nệ, một mực ở trong khoang lái không ra ngoài, giống như việc ở cạnh Dunkel là chuyện gì đó kinh khủng lắm vậy.

Dunkel lười để tâm tới phản ứng của Evelyn, cậu cũng chẳng thèm trở về dinh thự nhà Đại Công Tước. Đối với cậu, sau khi bàn giao lại cho Elsie vào hôm trước rằng cô ta muốn làm gì thì làm, chuyện hôn ước tới đó coi như là xong rồi, Elsie làm gì với nó là chuyện của cô ta.

Hiện giờ cậu muốn quay trở lại học viện đổ nát gần tường thành tìm Aric, để hỏi xem chuyện của mấy đứa trẻ Á Nhân hắn đã làm tới đâu rồi. Không chỉ là vì Lamm, Nana, Nene và Guy mà còn vì để xem Aric đã tìm được thêm tin tức gì của Á Nhân hay chưa.

Từ ác ý mà những sinh vật dị hình kia dành cho Á Nhân, Dunkel mơ hồ cảm thấy những đứa trẻ này phải đóng vai trò gì đó trong công cuộc đối kháng kẻ thù ngoại lai mà Ý Chí Của Thế Giới đang thực hiện.

Đi đến nơi, Dunkel cũng vừa vặn trông thấy Aric gấp gáp chạy về, bộ dạng hối hả như gặp phải chuyện gì vội vàng lắm.

Dunkel thấy Aric, Aric cũng nhìn thấy cậu, từ xa hắn đã phất tay chào hỏi.

"Ơ kìa? Ngươi về rồi à? Vừa hay đấy!"

"Làm gì mà hớt ha hớt hãi vậy?"

"Ta được hẹn sáng nay tới nói chuyện với học viện mà mấy đứa trẻ được gửi vào. Chỉ còn chừng một tiếng nữa là tới giờ hẹn rồi. Trở về chuẩn bị ít đồ."

Lao mồ hôi nhễ nhại trên trán, Aric dừng lại trước mặt Dunkel, vừa nói vừa thở dốc.

Dunkel định hỏi tối qua hắn ở đâu mà hiện tại mới vội vội vàng vàng chuẩn bị nhưng rồi lại thôi. Hẳn là mấy trò mờ ám không muốn lộ ra ngoài rồi.

"Ta vốn định đi một mình thôi, nhưng vừa vặn ngươi cũng ở đây. Có muốn đi cùng không?"

Ổn định lại nhịp tim và thôi không thở hồng hộc nữa, Aric mới nhìn thẳng vào Dunkel hỏi.

Dunkel không nói gì, nhún vai gật đầu ra vẻ đồng ý. Xem bốn đứa Lamm thế nào rồi là một trong những mục tiêu cậu quay lại đây mà.

"Vậy được, đợi ta chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ngay."

Aric gật đầu đáp lại rồi chạy thẳng vào trong.

***

Cái gọi là chuẩn bị của Aric, thực tế chỉ là cởi bộ bồ sặc mùi xấu xa trên người ra, thay sang một bộ khác nhìn có vẻ lương thiện hơn mà thôi. Nói sao thì cũng là đi gặp mặt nhà trường với tư cách phụ huynh, đâu thể để lại ấn tượng xấu được.

Lúc này hắn đang mặc trên người một chiếc áo ngắn tay và áo khoác da đen bên ngoài, tuy là không quý trọng hay cao sang gì, nhưng so với trước đây thì thân thiện và dễ nhìn hơn nhiều.

Nếu không phải vết sẹo dài trên mắt thì Aric hiện tại không khác gì một anh trai hàng xóm dễ gần.

"Ngươi thấy ta bây giờ ổn chứ? Ổn mà đúng không?"

Vừa đi trên đường hắn vừa luôn miệng hỏi Dunkel, nhiều tới mức mà cậu phát ngán.

"Ổn rồi."

Dunkel khó chịu trả lời.

"Ngươi hỏi thêm câu nào nữa ta cho ngươi thành ăn mày luôn."

Thấy Aric lại sắp mở miệng nữa, cậu lập tức phủ đầu, lên giọng đe doạ. Phải như vậy hắn mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đi được thêm một lúc, hai người bắt đầu một cuộc trò chuyện khác, lần này người bắt đầu là Dunkel.

"Thế cuối cùng đã có tin tức gì khác về Á Nhân chưa?"

Cậu hỏi.

"..."

"Im lặng nghĩa là không có à?"

Dunkel nhướng mày, nhìn sang Aric với vẻ bất mãn.

"Nhìn ta như vậy làm gì? Có phải ta không chịu nghe ngóng đâu. Nhưng tin tức của Á Nhân nào có dễ tìm như vậy."

Bị cậu nhìn như vậy, chính hắn cũng cảm thấy chột dạ, vội vàng bổ sung thêm:

"Dù không có tin tức, ta vẫn nghe được mấy tin đồn hay ho."

"Và?"

"Có lời đồn rằng công chúa của chúng ta là một Á Nhân đấy."

Hắn ghé đầu gần vào Dunkel, nhỏ giọng thì thầm.

"Cơ mà lời đồn thì cũng chỉ là lời đồn, không rõ độ xác thực là bao nhiêu. Nhưng đối tượng là công chúa đấy, nói nhỏ nhau nghe thì được, đừng đem đi nói lung tung kẻo vạ miệng."

"Không sao, tìm thời gian xác minh là được."

Dunkel gật đầu, hời hợt nói.

"Đùa vui đấy anh bạn."

Aric bật cười, vỗ vỗ vai Dunkel, rồi hắn nhận ra ánh mắt của cậu không có vẻ gì là đang đùa cả.

"Này... Ngươi đang đùa phải không?"

Để chắc ăn, Aric hỏi lại.

Dunkel không trả lời, chỉ liếc hắn một cái rồi đi tiếp.

"Chỉ là đùa thôi phải không?"

Hắn hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy theo cậu.

Hai người vừa đi vừa tán dốc, rất nhanh đã đến được học viện mà Aric nói tới. Một cơ sở rộng lớn với những toà tháp nhọn xây theo phong cách gothic. Nếu chỉ xét mặt diện tích thì nó không đồ sộ không hề kém cạnh cái khu học viện đổ nát mà Aric định cư.

"Bất ngờ lắm đúng không? Đây là ma cung Albrecht, một trong hai học viện hàng đầu trong việc đào tạo ma pháp sư và thánh kỵ sĩ. Nơi còn lại là học viện hoàng gia chỉ giành cho quý tộc. Nói cách khác chỗ này là học viện cao cấp nhất mà dân thường có thể theo học."

Aric vừa dẫn theo Dunkel đi vào trong, vừa giới thiệu cho cậu. Giọng điệu của hắn đầy vẻ tự hào. Với một lính đánh thuê như Aric, đưa được mấy đứa nhóc vào một nơi như thế này đúng là đáng giá để tự hào thật.

Để làm được như vậy, Dunkel khá chắc một phần trong đó là nhờ tài năng của thiên bẩm của mấy đứa trẻ, nhưng như vậy cũng không thể phủ nhận công sức mà Aric đã bỏ ra được.

Dựa theo chỉ dẫn trên thư mời của Aric, hai người men theo hành lang chính rộng rãi rồi rẽ vào một khu vực rợp bóng cây xanh, đi ngang qua phía trước sân tập luyện. Gọi là sân tập luyện vì bọn họ thấy được có kha khá thiếu niên thiếu nữ đang ra sức thi triển đủ loại ma pháp sặc sỡ màu sắc.

Nét hâm mộ xuất hiện thoáng qua trên gương mặt Aric, hắn nhịn không được dừng lại quan sát một chút. Với kẻ chỉ có thể sử dụng vài loại ma thuật cường hoá cơ bản như hắn thì việc thi triển ma thuật đặc sắc như thế này là khá xa vời. Còn Dunkel thì lắc đầu xem nhẹ, thoạt nhìn thì thích mắt đấy, nhưng căn bản chỉ là lãng phí ma lực mà thôi. Cùng lượng ma lực mà đám nhóc này đang lãng phí, cậu có hơn trăm tám mươi cách để thổi bay cái học viện này khỏi bản đồ hành chính của đế đô.

"Sao vậy? Những học trò này của ta có gì khiến cậu không hài lòng sau?"

Sau lưng hai người bỗng truyền tới một âm thanh nghiêm trang và không mấy thân thiện.

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm với chòm râu dê đặc biệt thu hút sự chú ý, chậm rãi đi tới. Ông ta mặc một chiếc áo choàng phù thủy màu xám tro phủ kín từ đầu tới chân, tay cầm theo ma trượng, giống như là sợ người ta không nhận ra mình là ma pháp sư cao cấp vậy.

"Ngài Kimberley."

Vừa thấy người đàn ông trung niên này, Aric lập tức cúi chào thân thiện.

"Tôi đã đến theo thư hẹn của ngài." Hắn nói.

Xem ra người này là người đã hẹn Aric tới trao đổi hôm nay.

Nhưng ông ta không thèm để ý tới Aric mà lờ hắn đi luôn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Dunkel.

"Chàng trai trẻ, cậu vẫn chưa trả lời ta, cái lắc đầu của cậu là có ý gì?"

Kimberley nói, như thể Dunkel mà không trả lời thì ông ta sẽ cắn chặt không nhả vậy.

"Không có gì đặc biệt."

Dunkel lắc đầu lần nữa.

"Chỉ là không rõ việc những người đó đang làm có ý nghĩa gì cho lắm."

Cậu thành thật nói.

Ngoài việc lãng phí ma lực một cách vô nghĩa ra cậu không thấy việc lũ nhóc bên kia đang làm có ý nghĩa thiết thực gì.

"Hừ, đây là vấn đề chuyên môn, có giải thích thì những kẻ ngoài cuộc các người cũng không hiểu được."

Kimberley hừ nhẹ một cái, đi ngang qua hai người Dunkel.

"Theo ta." Rồi ra hiệu cho họ đi theo mình.

"..."

"..."

Dunkel và Aric nhìn nhau mấy giây, không biết nói gì cho phải.

Lão già trung niên này chắc không có vấn đề thần kinh gì đó chứ, sao lại tự luyến thế này?

Dù vậy, cuối cùng hai người cũng theo chân Kimberley đi tới căn phòng phía cuối hành lang.