Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 113: Hội hợp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khuất sau chiếc mặt nạ cáo trắng, Aoi không tiết lộ biểu cảm hiện tại của mình, nhưng gương mặt cô đang có những biến hoá vi diệu. Đột nhiên nghe thấy chuyện này, giống như người có tật giật mình, Aoi thoáng trở nên im lặng giây lát.

"Có biết một chút."

Tuy vậy, cô vẫn trả lời theo cách tự nhiên nhất để che giấu sự phòng bị vừa mới dâng lên lần nữa trong trái tim mình.

"Không gian chi long, Hồng Ngọc Long Vương cư ngụ ở Đông Lục Địa. Tồn tại chi long, Hắc Diệu Long Vương toạ lạc ở Nam Lục Địa. Sinh mệnh chi long, Lục Bảo Long Vương ngủ yên ở Bắc Lục Địa. Và cuối cùng, thời gian chi long, Lưu Ly Long Vương thống ngự Tây Lục Địa. Đó chính là Tứ Thần Long trong truyền thuyết, đúng chứ?"

"Tôi ngạc nhiên đấy..."

Không giấu được sự bất ngờ, Sieghart mở to hai mắt trước câu trả lời của Aoi.

Mặc kệ sự thật rằng sự tồn tại của Tứ Thần Long phổ biến hơn so với Tứ Phương Thần Khí đã thất truyền từ lâu, cuối cùng thì đó vẫn là những cái tên thuộc về truyền thuyết xa xưa. Kể cả cô cũng chỉ mới biết tới Tứ Thần Long gần đây và tên của hai trong số đó.

Vốn dĩ Sieghart còn cảm thấy mình hớ miệng khi sử dụng "Tứ Thần Long" thay vì "Long Vương nơi Tận Cùng Thế Giới" để hỏi. Ấy vậy mà cô gái này không chỉ biết đến mà còn có thể kể một mạch cả bốn danh hiệu, có thể không ngạc nhiên sao?

"Trông thế này thôi nhưng tôi cũng có nghiên cứu chút ít truyền thuyết trong hành trình của mình."

Aoi dùng ống tay áo che khuất mặt khi kéo lệch chiếc mặt nạ sang bên để nhấp một ngụm trà nhỏ.

Tuy lời cô nói khá nhẹ nhàng và bâng quơ, nhưng Sieghart có thể khẳng định, để biết được những truyền thuyết đó thì không thể chỉ là nghiên cứu chút ít được.

"Thế, Tứ Thần Long thì có liên quan gì ở chuyện này?"

Khi Sieghart còn chưa khôi phục lại bình thường sau sự kinh ngạc và bắt đầu đánh giá lại Aoi, vị thiếu nữ màn mặt nạ cáo ấy đã mở miệng nói tiếp.

Thoạt nhìn đây chỉ là một câu hỏi bâng quơ, nhưng thật chất đó là do cô cố tình tỏ vẻ như thế trong lúc thận trọng dò xét ý đồ thật sự của Sieghart.

"Về chuyện này... Thật ra tôi đang tìm..."

Sieghart vừa định nói gì đó thì viên ngọc khảm trên chuôi kiếm của cô bất chợp nhấp nháy ánh sáng đỏ liên tục.

"Tín hiệu khẩn cấp?"

Cô lập tức chuyển sự chú ý của mình từ Aoi lên thanh kiếm.

"Thứ lỗi, xin đợi tôi một lát."

Thông báo với Aoi một tiếng, Sieghart vội vàng mang theo thanh trường kiếm của mình đi đến một góc khuất. Aoi dõi theo cho tới khi bóng dáng Sieghart biến mất trong rừng cây, con ngươi xanh thẳm của cô phát ra u quang nhàn nhạt loé lên rồi chợt tắt, mà chính cô cũng không phát hiện ra chuyện đó.

Chừng một phút sau, Sieghart quay về với vẻ áy náy trên mặt.

"Xem ra chúng ta phải dừng cuộc trò chuyện tại đây rồi. Bên phía đồng đội tôi xảy ra tình huống đặc thù, tôi phải quay trở lại ngay. Xin lỗi tiểu thư."

Cô nói.

"Sao anh lại xin lỗi? Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi vì đã giữ anh lâu như vậy."

Aoi vừa từ tốn đáp lại vừa lắc đầu hai cái.

"Nếu như tiểu thư cảm thấy nguy hiểm thì có thể đi cùng chúng tôi cho tới lúc xong việc, sau đó tôi nhất định sẽ giúp cô hoàn thành mục đích của mình."

Sieghart do dự một chút, cuối cùng cũng lên tiếng đề nghị.

Một phần trong cô thấy không yên tâm lắm khi để mặc một thiếu nữ liễu yếu đào tơ ở lại một mình tại cái nơi nguy hiểm thế này. Một phần khác, trực giác Sieghart cảm thấy rằng thiếu nữ này có thể có manh mối nào đó về Tứ Thần Long, nếu bỏ qua cơ hội lần này cô nhất định sẽ hối hận.

"Cái này thì tôi đành phải từ chối, tính toán thời gian thì vệ sĩ của tôi sắp trở lại rồi, tôi muốn ở lại đây để đợi anh ấy."

Đáng tiếc là Aoi đã uyển chuyển từ chối lời đề nghị đi cùng Sieghart.

"Là như vậy sao..."

Sieghart thở dài thất vọng.

Bị từ chối, cô cũng đâu thể bắt ép người khác làm điều mà họ không muốn.

Tuy vậy, an nguy của Aoi khi ở lại một mình vẫn là một điều canh cánh trong lòng cô. Nếu có thể, Sieghart muốn ở lại cùng Aoi để chờ vệ sĩ của cô ấy trở lại, nhưng tình hình hiện tại không cho phép điều đó. Lumine vừa có một phát hiện trọng đại và cần cô giúp đỡ, nếu không đến nhanh thì có thể sẽ vuột mất manh mối khó khăn lắm mới tìm thấy này.

Do đó, Sieghart rút kiếm cứa vào lòng bàn tay mình, để máu chảy xuống bên dưới mặt đất.

"Máu tôi có thể áp chế huyễn thú ở một mức độ nhất định, tác dụng sẽ kéo dài khoảng vài giờ, trong thời gian đợi bạn tiểu thư trở về, đừng rời khỏi nơi này quá xa."

Không đợi Aoi đặt nghi vấn, Sieghart đã lập tức giải thích hành vi của mình.

Sau đó cô lấy ra một chiếc nhẫn màu đỏ và đặt vào tay Aoi rồi nói tiếp:

"Chiếc nhẫn này có thể liên lạc với tôi, nếu gặp phải nguy hiểm thì đừng ngại sử dụng nó, chỉ cần truyền ma lực vào bên trong thôi."

Và rồi Sieghart vội vàng lao vào rừng cây, chẳng để Aoi có cơ hội trả lời hay từ chối, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt.

"Đứa trẻ đó..."

Giọng nói bên trong Aoi bất chợt lên tiếng.

"Có gì sao Ryuujin đại nhân?"

"Đứa trẻ đó giống với ngươi. Đây là một trò đùa của số phận sao?"

"..."

Câu nói không đầu không đuôi này khiến Aoi bối rối.

"Ý ngài là gì? Tôi chưa hiểu lắm, giống với tôi là sao?"

Cô hỏi lại, nhưng giọng nói trong cô đã im bặt, không hề có ý định giải đáp.

Không nhận được câu trả lời, Aoi chỉ đành bất đắc dĩ bắt đầu thu dọn nơi cắm trại. Sự xuất hiện của Sieghart khiến cô cảm thấy hơi chút bất an.

"Tìm".

Tuy không nói được hết câu, song Aoi vẫn kịp nghe từ khoá quan trọng này trong lời của Sieghart. Kết hợp với câu hỏi trước đó, có thể suy luận rằng nhiều khả năng là vị hiệp sĩ đó đang tìm kiếm Tứ Thần Long.

Nếu thật sự là vậy, cô không thể ở lại đây lâu hơn nữa.

Tuy rằng người đó không giống kẻ xấu, nhưng Aoi có những bí mật tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, dù là cho bất kỳ ai đi nữa, nếu không sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Nói cho cùng, đó chính là loại bí mật có thể lật đổ sự cân bằng của cán cân quyền lực trên toàn bộ Tây Lục Địa.

Việc tìm kiếm gia đình cho Kỳ Lân nhỏ phải tạm hoãn lại đã. Sau khi Dunkel quay về, cô phải nhờ cậu tìm nó thật nhanh rồi tránh khỏi Tận Cùng Thế Giới một thời gian. Ít nhất là cũng phải cho đến khi Sieghart rời khỏi.

Tận Cùng Thế Giới quả thật rất rộng, tuy nhiên cô không chắc đối phương liệu có nắm giữ phương pháp rà quét trinh sát diện rộng nào hay không, tránh xa vẫn là tốt nhất.

Bồn chồn ngồi trên thùng xe, Aoi chốc chốc lại liếc mắt nhìn dọc theo bìa rừng để tìm kiếm hình bóng của Dunkel.

May mắn là không để cô đợi chờ lâu thêm, khoảng mười phút sau Dunkel rốt cuộc cũng quay lại sau chuyến đi săn của mình, bóng dáng của thiếu niên tóc trắng hiện ra thật nhỏ bé so với những cây cổ thụ cao hàng chục mét trong khu rừng phía sau cậu, nhưng mái tóc chói chang dưới nắng thì không thể lẫn đi đâu được.

Nét nhẹ nhõm thoáng hiện ra trên gương mặt bị che lấp bởi chiếc mặt nạ, cô lập tức nhảy xuống khỏi xe ngựa, phất tay ra hiệu với cậu.

"Dunkel..."

Aoi hét lên một tiếng, dự định nói gì đó nhưng lập tức im bặt khi trông thấy thứ xuất hiện cùng với cậu.

"Gì thế này?"

Cả hai đồng thời lên tiếng.

Chỉ là sự chú ý của họ đặt trên hai mục tiêu hoàn toàn khác biệt.

Với Aoi, đó là con huyễn to lớn phía sau Dunkel, một con Kỳ Lân trưởng thành bệ vệ uy nghiêm hoặc đáng lẽ nó phải bệ vệ uy nghiêm lắm nếu như không có những vết thương thê thảm phủ khắp toàn thân. Ngoài ra Kỳ Lân nhỏ mà cô để lạc mất cũng đang ở đó.

Còn với Dunkel, vết máu đỏ tươi vương trên đất và ma lực nồng đậm phát ra từ đó khiến cậu nhướng mày.

"Celina?"

Người đầu tiên mà Dunkel nghĩ tới là Hồng Ngọc Long Vương, tuy nhiên cậu nhanh chóng phủ quyết suy nghĩ đó, bởi mức độ ma lực này nhạt hơn rất nhiều, ngoài ra còn pha trộn một hai loại ma lực khác nữa.

"Nói vậy thì ma lực này hẳn là của Leviathan."

Dunkel kết luận.

"Cũng không khác biệt gì nhiều, nếu cô ta ở đây thì chín phần mười Celina cũng ở gần đây thôi."

Với khả năng hiện tại của Sieghart, cậu không nghĩ cô đủ khả năng xuất hiện ở đây mà không có sự giúp đỡ của Celina trong thời gian ngắn như vậy được khi mà mới hơn một tháng trước cô vẫn còn ở Shina.

So với chuyện đó, Dunkel quan tâm tới một vấn đề khác hơn.

"Bọn họ tới đây để làm gì?"

Cậu khoanh tay trầm tư khi nhìn vào vết máu.

Tìm cậu?

Không thể nào.

Chưa nói tới việc bọn họ chắc chắn không thể biết cậu đang ở đây, dù có biết bằng cái lý do thần kỳ nào đó thì phải tránh xa ra mới đúng.

Vậy thì nguyên do gì đã đưa hai người đó tới Tận Cùng Thế Giới của Tây Lục Địa này?

Dunkel không có manh mối nào, có quá ít thông tin để cậu có thể suy đoán.

"Này!"

Cậu bị kéo trở về thực tại bằng tiếng gọi của Aoi và cú đập vào má của cô.

"Đang nghĩ gì vậy? Anh đờ người ra được mấy giây rồi đấy, có nghe tôi nói gì không?"

Vẫn giữ hai tay trên má cậu, Aoi kéo mặt Dunkel lại gần mình hơn. Do chênh lệch chiều cao của hai người, cậu phải hạ thấp đầu xuống thì Aoi mới thôi kiễng chân lên.

"À ừm... Cô vừa nói gì?"

Gạt tay Aoi ra khỏi má mình, Dunkel hỏi.

"Tôi nói, thắc mắc hay có gì muốn nói thì nói trên đường đi, chúng ta phải rời khỏi đây đã!"

"Hả?"

Không rõ sao Aoi lại quyết định như vậy, cơ mà Dunkel hiện giờ cũng không muốn đυ.ng phải Celina cho lắm. Với tình trạng của cậu lúc này mà gặp phải cô thì có khả năng cao là sẽ xảy ra một trận khổ chiến. Dù Aoi không nói thì chính cậu cũng đề nghị thôi.

"Quyết định vậy đi, chúng ta xuất phát."

Aoi nói rồi xoay người bước lên xe, trước khi đi còn tranh thủ liếc nhìn hai con Kỳ Lân một to một nhỏ gần đó. Tuy rất là hiếu kỳ tại sao Kỳ Lân nhỏ lại ở cùng Dunkel và con Kỳ Lân lớn kia ở đâu ra, tại sao nó lại bị thương thành như vậy, nhưng mà giờ không phải lúc thắc mắc, cô có thể hỏi trên đường đi kia mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »