Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 109: Đời người như mộng ảo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khung cảnh ba người cười cười nói nói yên bình như một gia đình nhỏ trước mắt Dunkel bỗng chốc vỡ tan tành như một chiếc gương bị đập thành muôn nghìn mảnh vụn.

Rồi một cảnh tượng khác mở ra trước mắt cậu.

Bầu trời sụp đổ, mặt đất tan tành, trôi nổi giữa hư không là những mảnh lục địa tan vỡ, không gian nức toác ra từng mảng, cả dòng thời gian cũng đã ngừng trôi. Một khung cảnh thê thảm đến đau lòng và tuyệt vọng tưởng chừng có thể hủy diệt đi bất cứ lúc nào.

Mùi tanh nồng của máu và mùi hôi thối của vô số thi thể không lành lặn đang thối rữa hòa quyện vào nhau tạo ra một thứ mùi khủng khϊếp đến phát ói. Thế giới rung lên từng hồi, cả những cơn gió cũng đang kêu gào gọi cuồng phong.

Trong khung cảnh hoang tàn như bức tranh miêu tả luyện ngục ấy, một thanh niên đang đứng với mái tóc đen bị bết lại bởi máu tươi, đôi mắt đen hơn cả bóng tối lạnh lẽo không một chút cảm tình, hắn vung tay để giũ đi những vệt máu chảy dài trên đó. Nếu có ai hỏi đâu là cái "Ác", không nghi ngờ gì, đây chính là câu trả lời hoàn hảo của nó. Hắn là hiện thân của bóng tối bao trùm thế giới, là sự tàn phá điên cuồng không thể chặn đứng.

Vẫn cứ thế, thiếu niên im lặng nhìn về phía những kẻ đang đứng phía đối diện với mình.

Họ, những cô gái ấy, mỗi người một vẻ, mỗi người đều sỡ hữu nhan sắc tuyệt mỹ ít ai sánh bằng, không ai giống ai, nhưng hiện tại lại mang cùng một loại biểu lộ phức tạp khi đối mặt hắn. Là đau đớn? Là thất vọng? Là căm hận? Là phẫn nộ? Hoặc là sự hòa trộn của tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy.

"Tại sao..."

Phá vỡ sự im lặng đang giằng co giữa đôi bên, một cô gái với mái tóc hoàng kim chói chang lớn giọng gào thét, đôi tay cô đang ôm chặt lấy một người khác, người vừa là đối thủ cạnh tranh đồng thời cũng là bạn thân nhất của cô, giờ đang nhuộm trong sắc đỏ bởi máu tràn ra từ vết thương chạy dài từ trên vai trái xuống tận eo bên phải, một nhát chém đáng sợ được tạo nên bởi lưỡi đao ánh sáng màu lục bảo đang toả ra một thứ hào quang cháy bỏng trên tay con ác quỷ kia, một trong thanh đao được tạo ra như là minh chứng cho thệ ước vĩnh hằng giữa họ và hắn.

"Tại sao lại phản bội chúng tôi? Mối ràng buộc giữa chúng ta lẽ nào mỏng manh tới vậy sao? Thứ sức mạnh tàn bạo ấy khiến ngươi thay đổi tới vậy sao? Cậu ấy đã tin tưởng ngươi... vậy mà.... Chúng ta... đã...tin... ngươi..."

Những câu từ cuối cùng cô thốt ra không trọn vẹn vì giờ nó đã ngập trong tiếng nức nở...

"Hối hận sao?"

Con ác quỷ cuối cùng cũng mở miệng, âm than thờ ơ, bình thản như hết thảy tấn thảm kịch này chẳng hề liên quan tới hắn.

"Giờ có hối hận cũng đã muộn rồi! Đố kỵ, ghen ghét, xấu xa... Ta chính là loại người như thế đó! Mà, cũng nên làm rõ một điều. Ta không phản bội ai cả, cũng chẳng có thứ gì khiến ta thay đổi, mọi chuyện vốn dĩ đã thế từ lúc bắt đầu, ta là ta, vẫn luôn như vậy!"

Hắn thản nhiên nói tiếp.

"Lẽ nào... Ngươi đã lừa chúng ta suốt ngần ấy năm qua? Cả việc mất trí nhớ và mối quan hệ này ngay từ đầu đã là giả tạo?"

Người thiếu nữ với mái tóc rực ánh hoàng kim run rẩy trước những câu từ thốt lên từ miệng gã thiếu niên. Sự thật tựa như một cơn ác mộng, bóng tối đã chi phối hết thảy, như thế này quá tàn khốc, với cô, với tất cả những người đang đứng đây.

"Đôi khi thứ mà ngươi nghĩ là gia đình có thể khiến ngươi thất vọng vậy đấy Hikari. Thật ngu ngốc khi tin vào một thứ như thế, ngu ngốc... Hệt như cô ta vậy."

Với một nụ cười mỉa mai trên môi, gã ác quỷ ném ánh nhìn hời hợt tới voi cảm vào cô gái đang thoi thóp thở trong lòng của người thiếu nữ tóc vàng được gọi bằng cái tên Hikari. Âm thanh lạnh nhạt nhưng độc địa tựa như những nhát dao đầy tàn nhẫn cứa vào lòng các thiếu nữ.

"Chúng ta không là gia đình nữa!"

Hikari cắn răng gằn từng chữ.

"Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra, trả giá cho việc ngươi làm với Kiriha! Cho tất cả tội lỗi của ngươi!"

Đau thương dồn nén và hóa thành căm hận, nhặt lên cây gậy của bạn mình, Hikari lạnh lùng gằn từng chữ, trong ánh hoàng kim chói lọi bùng phát, cô lao về phía con ác quỷ.

"Dừng lại! Hikari!"

"Trả giá đi! Hãy chìm trong cơn phẫn nộ của ta và tất cả mọi người!"

Bất chấp tiếng thét can ngăn của bạn bè, Hikari dồn một luồng năng lượng xuống đầu gậy để tạo thành một lưỡi dao ánh sáng, cô vung thẳng lưỡi thương vừa tạo ra xuống đầu của cội nguồn tội lỗi.

Keng!

Nhát chém đong đầy phẫn nộ đủ mạnh để phân đoạn đất trời, một nhát chém vượt qua cả khái niệm chém của Hikari bị chặn đứng chỉ bằng một ngón tay. Trong khoảnh khắc ấy, mái tóc bê bết máu kia đột nhiên phát ra nhiệt lượng kinh hoàng, thiêu rụi toàn bộ máu đến bốc hơi, màu đen giờ đây đã trở thành sắc trắng thuần túy, tinh khiết không vấy bẩn.

Tảng đất đá nơi mà bọn họ đặt chân dưới tác động của đòn tấn công bị cắt thành đôi theo chiều dọc, nhát cắt phẳng như mặt gương, nhưng đối tượng mà nó nhắm tới lại chẳng có mải mai một vết xước.

"Thật sự thì chúng ta từng là gia đình sao?"

Thì thầm như thể đang tự mình giễu cợt, hắn đáp lễ lại cô bằng một cú đá thẳng tới, không kỹ thuật cao siêu, không ẩn chứa năng lượng hủy diệt kinh khủng, chỉ đơn giản là một cú co chân rồi duỗi ra, cũng thể hiện thái độ khinh thường của hắn dành cho cô.

"Ít nhất ta đã từng nghĩ như thế..."

Hikari xoay ngang thân gậy, hòng chặn lại cú đá đó, nhưng vô dụng, bàn chân đá tới nháy mắt phá gãy cây gậy trên tay rồi nặng nề đập vào l*иg ngực cô.

Một tiếng đùng vang thật lớn, như một viên sao băng vàng rực, Hikari ầm ầm đập nát không biết bao nhiêu khối lục địa trôi nổi.

Các thiếu nữ còn lại sợ hãi lao tới bằng tốc độ nhanh nhất có thể, xoay sở đỡ được cô, nỗi hận thù giờ đã in hằn trên mặt từng người trong số họ. Năng lượng sôi trào thắp sáng hư không, mỗi một người đều đã đẩy tinh thần lên mức cao nhất, chuẩn bị cho cuộc tử chiến sắp tới. Nhưng khi họ nhìn lại, gã ác quỷ kia đã không còn ở nơi đó nữa rồi.

"Nhớ ta từng nói gì không? Lưỡi gươm chính nghĩa của các ngươi, sẽ không thể nào vươn được đến ta."

Chỉ có âm thanh lạnh nhạt trong lời nói thản nhiên của hắn vẫn còn vang vọng.

"Kiếp này cứ việc hận ta đi."

"Kiêu Hoành Nhân Đế! Chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, dù bây giờ hay đến muôn nghìn kiếp sau! Dẫu ngươi có thành bụi tro cũng vậy thôi!"

Lau đi dòng lệ nơi khóe mắt, siết chặt đôi bàn tay, bẳng giọng điệu ngập tràn căm phẫn, trong sự nâng đỡ của bạn bè, cô gái ấy thét lên, một tiếng thét mang đầy phẫn nộ và cũng chất chứa cả đau thương.

***

Khung cảnh lại biến chuyển một lần nữa, con ác quỷ tóc trắng, Yami lúc này chỉ thẫn thờ ngồi một mình trong khi nhìn về phương xa, nơi mà hắn vừa đoạn tuyệt những mối quan hệ cuối cùng của mình và thế giới này.

Bộ dạng hắn hiện giờ đã không còn là dáng vẻ lạnh lùng hay hời hợt như vừa rồi nữa, mà là sự pha trộn giữa cam chịu và bất lực kèm theo chút gì đó giống như là nuối tiếc. Tuy vậy, trong đôi mắt đó lại ánh lên quyết tâm không gì có thể xoay chuyển.

"Thật sự thì cần phải làm tới bước này sao?"

Sau lưng hắn bất chợt truyền tới một giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng trong trẻo như tiếng chuông bạc lung lay trong gió.

"Có lẽ đó không phải là cách tối ưu nhất... Không, đó chắc chắn không phải là cách tối ưu nhất."

Yami lắc đầu, chậm rãi đứng dậy xoay người nhìn lại.

"Nhưng với ta hiện tại thì như vậy là đủ rồi."

Người vừa xuất hiện là một người hoặc ít nhất cũng là một thứ gì đó mang hình dáng một người thiếu nữ nhỏ tuổi. Huyễn cảnh trong ký ức không thể tái hiện hoàn toàn dung mạo của người này, Dunkel chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ có mái tóc dài màu xanh ngọc lục và tà váy trắng tinh khôi.

Không phải vì đoạn ký ức này của cậu không hoàn chỉnh. Vấn đề nằm ở chính thiếu nữ đó.

Người đang đứng cùng Kiêu Hoành Nhân Đế Yami bây giờ chính là vị thần tối cường tối thượng, vị quân chủ nắm quyền hành kiến tạo cả ba nghìn chân giới.

Thực tế thì người không có hình dạng xác định, bất kể kẻ nào cố gắng nhìn vào người sẽ chỉ khiến não bộ chảy ra bằng đường lỗ mũi. Chính vì vậy, người đã hạn chế sự tồn tại của bản thân dưới hình dạng hoàn mỹ nhất trong ảo tưởng của bất kỳ ai nhìn vào mình.

"So với việc khóc thương cho cái chết của một người trong gia đình để rồi mang theo nỗi đau không bao giờ liền sẹo thì việc vui cười vì cái chết của kẻ xấu xa đã lừa gạt mình không phải tốt hơn nhiều sao?"

Yami tiếp tục nói.

"Cũng chỉ là cái nhìn phiến diện của ngươi thôi. Làm sao ngươi chắc rằng nỗi đau bị người thân yêu phản bội lại không sánh được so với cái chết của người đó chứ?"

Giống như vừa bật cười khinh khỉnh, thiếu nữ tóc lục phản bác. Yami không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì nội dung chứa trong lời nói của người.

"So với lần trước ta gặp thì ngươi bây giờ rõ ràng là giống "con người" hơn đấy."

Yami lấy tay xoa mắt như thể không tin được vào điều mình vừa thấy.

"Còn không phải do ảnh hưởng của ngươi? Đối với một vị thần như ta, việc giống con người là một sự xúc phạm đấy. Cũng vì điều đó mà hai ta mới bị dẫn tới cuộc chiến này, với nửa còn lại của ta."

Tặc lưỡi, thiếu nữ quay mặt đi, nhìn lên bầu trời vỡ vụn, giọng điệu của người giống như đang than thở nhưng tuyệt nhiên không có chút hối hận nào trong đó.

"Bỏ qua chuyện đó đi, ngươi không thể xác định vị trí chính xác của cô ta sao? Nửa kia của ngươi ấy."

"Vô ích, quyền năng của ta hiện tại không còn bao nhiêu cả. Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao ta lại phải cần tới sự giúp đỡ của một phàm nhân như ngươi chứ hả?"

Thiếu nữ tóc lục trả lời Yami trong lúc lắc đầu.

"Nhưng đó có thể coi như là một lợi thế vì sự tồn tại của ta hiện giờ đã nhỏ bé tới mức cả nửa kia cũng khó mà tìm thấy rồi, chắc hẳn cô ta cũng sẽ không ngờ tới ta sẽ tìm ngươi giúp đỡ, cơ hội thắng của hai ta có thể được nâng lên một chút, suýt soát 50% rồi."

Dừng một chút, thiếu nữ tóc lục nói tiếp.

"Với cái giá có thể là mạng của cả hai à?" Yami đáp lại, nửa đùa nửa thật.

"Kết quả tệ nhất thôi. So với việc tất cả tan biến vào hư không thì đánh đổi như thế là quá rẻ."

Thiếu nữ tóc lục xoay người lại, đối mặt với Yami lần nữa.

"Sẵn sàng tái đấu với vị thần tối cường tối thượng chưa phàm nhân?"

Cô nói rồi chìa bàn tay mình ra trước mặt cậu.

"Cùng nhau cứu thế giới này nào."

"Ta có lựa chọn khác sao?"

Nắm lấy bàn tay của vị quân chủ đã mất đi gần như toàn bộ quyền năng, Kiêu Hoành Nhân Đế, kẻ từng bị chư thần gắn lên cái mác ác ma không thể dung thứ, kẻ thù của vạn vật trên đời nhếch môi cười điên loạn.

"Làm anh hùng nào, chỉ lần này nữa thôi."

Tay trong tay, hai tồn tại từng là kẻ thù không đội trời chung tạm gác thù riêng để bước vào trận chiến cuối cùng quyết định tồn vong của tất cả.

Đó cũng là thứ cuối cùng Dunkel nhìn thấy trong huyễn cảnh dựa trên ký ức của cậu, ký ức thuộc về Kiêu Hoành Nhân Đế thời kỳ toàn thịnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »