EDIT: TỬ SA
Hơi hơi mở mắt ra, ảo não nhìn hắn: “Ca ca, quấy rầy người khác ngủ sẽ bị lừa đá đó.”
Vương Lam Phong phớt lờ sự tức giận của nàng, bình tĩnh đem nước cùng muối trúc qua.
“Đến há mồm súc miệng nào.”
Vương Tâm Doanh đối với hắn không có biện pháp.
Hắn không hổ là chính khách, giống như quả cầu bông.
Ngươi muốn một quyền đánh đi, là hoàn toàn bất lực, không đυ.ng đến hắn, ngược lại bản thân lại sinh ra buồn bực.
Vương Tâm Doanh súc miệng rửa mặt xong.
Vương Lam Phong lại lệnh nha hoàn đem vật dụng dùng để sơ trang, xiêm y sang trọng cùng trang sức mang đến.
Chín nha hoàn lần lượt xếp hàng.
Trên tay bưng hộp gỗ sơn vàng hoa lệ, ước chừng có chín hộp đồ lớn.
Vương Tâm Doanh vừa thấy trận chiến này, miệng há mắt trợn.
Má ơi, bọn họ định làm cái gì vậy.
Bản thân bình thường đều rất tùy ý thắt hai bím tóc là xong.
“Ca ca, hôm nay là ngày gì a, làm gì mà phải long trọng như vậy?”
Vương Lam Phong nghe xong nhịn không được ôm trán.
Nha đầu này ngay cả ngày trọng yếu như vậy cũng quên mất.
“Doanh Nhi, xem ra sau này thật sự không thể để muội ngủ nhiều như vậy, muội xem trí nhớ muội cũng kém đi nhiều, hôm này là ngày muội làm lễ cập kê. Đây là ngày có ý nghĩa quan trọng cả đời của nữ tử, tự nhiên phải trang điểm cho thật đẹp.”
Nhanh như vậy liền đến lễ cập kê rồi, Vương Tâm Doanh nga lên một tiếng.
Trong lòng thật sự chẳng hề để ý.
“Kỳ thật ta cảm thấy chúng ta nên tiết kiệm một chút, không cần phải quá long trọng, phải biết rằng đó bất quá chỉ là một loại nghi thức, quá chú trọng bề ngoài, ngược lại đánh mất đi cái ý nghĩa truyền thống không phải sao?”
Vương Tâm Doanh từ trong tủ quần áo đào ra một bộ y phục đơn giản nhẹ nhàng.
Hình dáng phi thường giản đơn, chính là đống đồ trên đường quơ một cái là một bó đầy.
Bắt đầu thổi phồng: “Ca ca, cái này là ta trước đã chuẩn vị tốt, ta cảm thấy như vậy mới có thể biểu lộ được gia phong thuần phác của Vương gia chúng ta. Đống y phục hoa mỹ kia chỉ là nên để cho đám nhà giàu muốn làm nổi mặc thôi, chúng ta nên khiêm tốn một chút.”
Vương Lam Phong cau mày cầm lấy lên hai đệm.
“Đây là cái gì?”
Vương Tâm Doanh ghé đến nhìn, lập tức đắc ý cười:
“Cái này gọi là Quỳ Dễ Dàng, ta học của Tiểu Yến Tử đồng học đó, nghe nói lễ cập kê rất vô nhân đạo, luôn muốn người khác quỳ a, quỳ cho đến khi kết thúc, đó không phải là rất thống khổ sao? Vẫn là cái phát minh nhỏ này của Tiểu Yến Tử không tệ, ta thử rồi, quỳ thật sự thoải mái hơn nhiều.” (Tử Sa: ta hết biết nói gì vs bà này rồi…)