Chương 67: MẮT KHÔNG NHÌN LOẠN…

EDIT: TỬ SA

Nàng thẹn thùng lại hung dữ cộc cằn.

“Nguyên lai Doanh Nhi của ta cũng biết thẹn thùng, ta còn tưởng muội không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng không để trong lòng.”

Thấy nàng bình thường đều là một bộ khí thế ác nữ hoành hành phách lối.

Vậy mới biết nàng còn mang trái tim của một thiếu nữ đơn thuần, bởi vì xảy ra chuyện xui xẻo như thế mà thẹn thùng.

“Khụ… kỳ thật ca ca cũng không nhìn thấy gì, khi đó mắt vừa hoa lên đúng lúc muội xông đến trước mặt, muội xem mắt ta cũng không nhìn loạn, có thể nhìn thấy cái gì của muội chứ?

“Thật sao?” Vương Tâm Doanh trong lòng vui mừng.

“Ca ca không gạt muội.” Vương Lam Phong nói lời dối trá quả thật dễ như trở bàn tay.

Khẩu khí vạn phần thành khẩn, khiến người khác không có cách nào hoài nghi lời của hắn.

Cam đoan xong, Vương Tâm Doanh rốt cuộc tâm tình cũng vui vẻ trở lại. (Tử Sa: =_= dễ bị lừa wa’ nhỉ…)

“Ra đi, bên trong ngột ngạt rất không thoải mái.”

Vương Lam Phong vội vàng kéo cái chăn của nàng ra, để lộ ra một khuôn mặt tươi cười khanh khách.

“A, ngạt chết ta rồi, vẫn là ở ngoài thoáng khí tốt hơn, thật thoải mái.”

Vương Tâm Doanh nhảy ra ngoài.

Điều hòa hơi thở một chút, khôi phục lại vẻ mặt hoạt bát.

Vương Lam Phong xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng.

Vừa rồi không chú ý, hiện tại phát hiện ra tóc của nàng vẫn còn ẩm.

“Doanh Nhi, tóc muội vẫn còn ướt, cứ như vậy mà ngủ sau này muội sẽ rất dễ bị đau đầu.”

Vương Tâm Doanh đưa mắt nhìn một cái.

Nhớ tới, vừa rồi tóc rới vào trong nước, sau đó liên tục gặp phải biến cố, làm sao còn có thể nghĩ đến.

“Kêu Sơ Hạ đến lau tóc cho ta.”

Vương Tâm Doanh sảng khoái nhảy xuống giường, đi ra ngoài.

“Quên đi, trễ như vậy, không nên phiền đến bọn họ, đến đây, ta giúp muội lau.”

Vương Lam Phong kéo nàng lại, ôn nhu đem nàng đẩy ngồi xuống trước cái gương đồng chạm hoa dát vàng.

Cái gì? Ca ca muốn tự mình vì ta lau tóc?

Vương Tâm Doanh có chút choáng váng.

Ngơ ngác mà bị hắn kéo đến trước gương, nhìn thấy một đôi bóng người mỹ lệ trong gương.

Mới có chút cảm giác chân thật.

Thừa tướng đại nhân đầy cao quý thế nào lại có sở thích thay một con tôm như mình lau tóc.

Vương Tâm Doanh cảm thấy hơi đỏ mặt.

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vị ca ca này không phải là lấy ta ra luyện tập chứ.

Vì lão bà tương lai của hắn mà rửa mặt chải đầu.

Vương Tâm Doanh lập tức liếc nhìn vị ca ca trong gương: “Ca, huynh đây là luyện tay nghề vì tẩu tử tương lai mà phục vụ sao?”