Chương 66: TA THẸN THÙNG KHÔNG ĐƯỢC SAO?…

EDIT: TỬ SA

Thấy nàng xiêm y trượt xuống trong chốc lát, hắn tựa hồ là đã ngây người ra. Bất quá hắn hình như cũng không có phản ứng gì lớn cả.

Xem ra dáng người mình thật không có sức hấp dẫn.

Phỏng chừng người ta nghĩ rằng là muội muội nhà mình, sẽ không có nghĩ ngợi gì sai lệch.

Kỳ thật nàng biết Vương Lam Phong cũng không phải là ca ca thật của nàng, trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Đều là do hai tên da^ʍ tặc kia gây nên, để cho nàng bắt được, nhất định sẽ thiến bọn họ cho hả giận. (Tử Sa: @@!!… bà chị này bạo lực thấy ớn…)

Vương Tâm Doanh đứng dậy, mặc y phục vào, rồi lại nằm xuống quấn chăn làm tổ.

Qua khoảng nửa canh giờ, Vương Lam Phong ở bên ngoài gõ cửa.

“Doanh Nhi, ngủ chưa?”

Vương Tâm Doanh vừa rồi chịu phải kí©h thí©ɧ lớn như vậy.

Hiện tại tâm tình còn chưa bình phục, lại không muốn gặp hắn.

Há mồm liền kêu.

“Ngủ rồi ngủ rồi.” (Tử Sa: =.= pó tay…)

Lời này rõ ràng là lệnh đuổi khách.

Đáng tiếc câu vừa rồi của Vương Lam Phong bất quá chỉ là khách khí.

Hắn muốn tiến vào, ai có thể ngăn được hắn.

“Nếu chưa ngủ, vậy ta liền vào đây.”

Hắn đẩy cửa ra, trực tiếp bước tiến vào.

Vương Tâm Doanh lập tức chui vào trong chăn.

Nhắm mắt làm ngơ.

Ngày mai nàng liền sẽ đem sự tình quên đi sạch.

Vương Lam Phong thấy nàng dùng chăn che đầu, liền ngồi xuống bên giường.

Nhìn thấy tình cảnh này của nàng.

Chẳng biết vì sao lại có loại cảm xúc muốn bật cười.

Kéo kéo chăn của nàng, nàng vẫn bất động như sơn.

“Doanh Nhi, không bị dọa đến chứ?”

Hắn cúi đầu đối với người ở trong chăn hỏi.

Vương Tâm Doanh ở bên trong trợn trắng mắt, cảm tình hắn là đến an ủi mình.

Đối với chuyện của hái hoa tặc, nói thật, trừ bỏ sự phẫn nộ vì bị nhìn thấy phần lưng lõα ɭồ.

Trên cơ bản sau chuyện này nàng chẳng có gì phải sợ cả.

Tính kỹ ra, chính là hắn nhìn thấy thân thể của mình.

Tổ tông a, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên mất mặt hoàn toàn như thế.

“Ta gan rất lớn, việc này dọa không ngã ta được đâu.” Nàng hừ một tiếng.

Vương Lam Phong vỗ vỗ cái chăn của nàng, cười nói: “Doanh Nhi, nếu không bị dọa, làm gì phải trùm đầu không ra, mau ra đây.”

Vương Tâm Doanh đúng lý hợp tình phản bác: “Ta thẹn thùng không được sao?”

Vương Lam Phong lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó che miệng cười khẽ.

Bình thường nữ tử thẹn thùng đều nũng nịu không dám lớn tiếng nói chuyện.

Nàng thẹn thùng lại hung dữ cộc cằn.