Chương 6: TIỂU THƯ QUÁ KIÊU NGẠO…

Một đám tiểu thϊếp cằm chạm đến đất. (Tử Sa: ý là đang há hốc mồm…)

Các nàng mấy tháng nay liên tục ầm ỹ đến mắng chửi nàng ta.

Nữ nhân kia canh nhiên không biết các nàng là ai.

Cư nhiên còn mắng các nàng là hồ ly.

Giả vờ, nhất định là giả vờ.

Một hồng y tiểu thϊếp từ trong đám nhảy ra, chỉ vào mũi nàng: “Vương Tâm Doanh, ngươi tính giả vờ cái gì, nói cái gì là không biết bọn ta.”

Vương Tâm Doanh đem các nàng nhìn quét qua một lần.

Thật sự không nhớ ra là ai, hứng thú suy dần trừng mắt.

“Một đám lộ nhân* Giáp Ất Bính Đinh**, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nội dung vở kịch, ta làm sao rảnh hơi nhớ các ngươi là ai?”

*Lộ nhân: người qua đường…

**Giáp Ất Bính Đinh: chỉ những ng` ko wen bik, ko nhớ tên, giống như là A, B, C, D… vậy…

Khí thế kiêu ngạo như vậy, làm bọn tiểu thϊếp tức giận thở hổn hển, sắc mặt mỗi người đều tím ngắt.

Không có gì có thể làm người ta giận hơn là không thèm để ý đến người khác.

Các nàng làm ầm ỹ mấy tháng trời, nữ nhân đáng chết kia cư nhiên ngay cả các nàng là ai cũng không nhớ.

Tức chết người mà.

Sơ Hạ biết rõ bản tính không đem người khác để vào mắt của tiểu thư.

Lập tức bước tới, hướng nàng giải thích: “Tiểu thư đây đều là đám tiểu thϊếp của Ly Liệt Viễn.”

“Nga, tiểu thϊếp của Ly Liệt Viễn. Bất quá Ly Liệt Viễn là ai a?” Vương Tâm Doanh chớp chớp mắt hỏi.

Sơ Hạ cảm thấy chính mình muốn thổ huyết mà chết.

Nàng, nàng cư nhiên hỏi Ly Liệt Viễn là ai?

Sơ Hạ rốt cuộc cũng tin rằng tiểu thư là tuyệt đối không thích Ly Liệt Viễn kia.

“Tiểu thư, Ly Liệt Viễn là vị cô gia tương lai cùng người định thân.” Sơ Hạ hơi thở mong manh ngã xuống đất hết dậy nổi.

“Nga, nguyên lai là đại sâu hại kia, tên còn rất phong nhã a.”

Vương Tâm Doanh làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ.

“Các nàng kia là tới mắng chính thất ta đây sao?”

“Lúc trước là phải, bất quá hôm nay có điểm bất đồng, nghe nói Ly Liệt Viễn cô gia kia hôm nay đang lấy thϊếp thứ mười lăm. Thϊếp kia chính là nữ tử thanh lâu, thủ đoạn lợi hại, đám tiểu thϊếp này rất tức giận, bất quá lại không dám giận dữ với Ly Liệt Viễn, liền tìm người trút giận.”

Vương Tâm Doanh hừ một tiếng, nheo mắt chỉ vào đám tiểu thϊếp đang tức giận quá mức kia.

“Lão công các ngươi muốn lấy tiểu thϊếp, các người liền tìm ta trút giận? Các ngươi cho ta là nhà máy xử lý khí thải à, thật sự là nhàm chán đến cực điểm, cư nhiên đem cái việc nhỏ này đến làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta, cút.”