Sơ Hạ thật sự muốn bới đầu của nàng ra, xem thử bên trong nó là cái gì.
Tiểu thư thật là lười đến khiến người khác giận sôi.
Nàng không phải là ngốc, mà là lười nhớ.
“Nga, lễ trưởng thành, không biện pháp ta tự cảm thấy đã quá già rồi, hiện tại mới phát giác nguyên lai ta mới mười sáu tuổi, trời ạ, cảm giác phản lão hoàn đồng thật không tệ.”
Vương Tâm Doanh duỗi duỗi người, tâm tình trở nên phấn chấn.
Ta xuyên qua thật là tốt, vốn đã hai mươi ba tuổi, không làm gì lại trẻ lại bảy tuổi. (Tử Sa: @@!! Nói zậy chắc cỡ bằng tuổi chính thái kia…)
Thanh xuân chính là sinh mệnh của nữ nhân.
Có đến hai độ thanh xuân, lời rồi.
Một phen trẻ lại còn có thể giả loli*, thật sự tuyệt tuyệt tuyệt.
*Loli: từ chỉ các nhân vật có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái…
“Sơ Hạ a, trong lễ trưởng thành có thể nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân chứ? Không biết thời này mỹ nữ trong lễ trưởng thành có nhiều hay không.”
Vương Tâm Doanh so với lễ trưởng thành của bản thân, nàng đối với mỹ nhân càng cảm thấy hứng thú hơn.
Bởi vì mỹ nhân, đều là điểm khởi đầu cho những chuyện thú vị.
Được rồi, nàng chính là muốn xem náo nhiệt.
Xem người khác náo nhiệt, để điều chỉnh cuộc sống nhàm chán.
Sơ Hạ ha ha cười: “Người ta nam tử mới thích ngắm mỹ nhân, người thế nào cũng thích ngắm. Nếu muốn ngắm mỹ nhân, không bằng đi xem cuộc tỷ thí thiên hạ đệ nhất, trong tỷ thí cũng có tuyển chọn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đến lúc đó mỹ nữ tam quốc tụ tập, nhất định cho người ngắm đến hoa cả mắt.”
“Đúng nga, đại thịnh hội bốn năm một lần sắp tới rồi, Thiên Phong thành liền sẽ trở nên náo nhiệt, aizz vì cái gì chỉ có thi chọn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không có thi chọn thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nếu như có, ta nhất định sẽ đầu tư tiền tài trợ, còn phải tự mình ban thưởng.” (Tử Sa:…=.= sắc nữ…)
Vương Tâm Doanh thầm cảm thấy tiếc hận, không còn mang theo cái bộ dạng trọng nữ khinh nam kia nữa.
Làm cho sắc nữ đẳng cấp như nàng đây mất đi cơ hội ngắm nhìn mỹ nam thiên hạ.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nam người còn muốn đi đến đó xem, công tử nhà chúng ta không phải chính là một mỹ nam tử tuyệt đỉnh sao? Ta thấy nếu thật phải tỷ thí, nhất định dành được thiên hạ đệ nhất. Tiểu thư người thực hạnh phúc, có được một ca ca trông tuấn tú đến vậy.”
Sơ Hạ nhớ tới bộ dạng soái đến ngây người của công tử nhà mình.
Không khỏi hai tay ôm ngực, vẻ mặt mê muội.
Vương Tâm Doanh chán nản: “Hạnh phúc cái lông, nhìn được ăn không được, đó mới là cái chén cụ, một cái chén cụ hoa lệ.”
Loại tài nguyên soái ca này, nếu là thân nhân của bản thân, tuyệt đối là cái chén cụ.
Muốn ra tay, cũng không có biện pháp.
Cái quan hệ huyết thống đáng giận a!