Chương 47: TIỆN NAM MỘT CHÚT CỐT KHÍ ĐỀU KHÔNG CÓ…

EDIT: TỬ SA

Vương Nhân Thủ vừa rồi còn đang ở trên người Mẫu Đơn phong lưu khoái hoạt, ai ngờ đột nhiên có mấy người xông vào, đem hắn từ trên người nữ nhân xách lên.

Ngay cả quần cũng chưa mặc xong, tùy tiện khoác đại kiện y phục liền bị áp giải đi.

Điều đó khiến cho hắn cảm thấy tức giận vạn phần.

Vương Tâm Doanh từ trên eo kỹ nữ Mẫu Đơn kia giựt một cái, tháo xuống một chiếc ngọc bội tử sắc.

Mẫu Đơn kia thất kinh, vội vã van xin:

“Đó là vật Vương Nhân Thủ tặng ta, không liên quan đến ta.”

Vương Tâm Doanh cầm ngọc bội giơ lên ngay trước mặt Vương Nhân Thủ.

“Vương Nhân Thủ, còn nhớ ngọc bội này không? Bổn tiểu thư khi ở Minh Nguyệt lâu ăn cơm, không cẩn thận đánh rơi chiếc ngọc bội này tại nhã gian, sau này ta nghe nói, nguyên lai sau khi ta ăn cơm xong, nhã gian kia liền được ngươi bao để mời Mẫu Đơn ăn cơm, ngươi nhặt được ngọc bội của ta, thấy đẹp mất khôn, cư nhiên không có trả lại, ngược lại còn giấu làm của riêng đem tặng cho Mẫu Đơn của ngươi, ngươi biết tội chưa.”

Vương Nhân Thủ kia một thân mồ hôi lạnh.

Hắn khi đó xác thật biết khách nhân trước chính là vị đại tiểu thư này.

Nhưng nghĩ bất quá chỉ là một miếng ngọc bội.

Đại tiểu thư kia nhất định không để trong lòng.

Huống chi lúc ấy Mẫu Đơn vừa cầu khẩn, hắn liền tặng luôn.

Nào có nghĩ đến Vương Tâm Doanh sẽ vì một miếng ngọc bội đến tính toán.

Hắn vội quỳ xuống đất cầu xin: “Ta không biết nó là của tiểu thư, hiện tại trả lại cho tiểu thư, tiểu thư người tha cho ta đi!”

“Hừ, tha cho ngươi? Ngươi cũng biết nó là lễ vật do ca ca ta tặng cho ta, hiện tại cư nhiên bị ả tiện nhân Mẫu Đơn kia làm ô uế, ngươi cho rằng ta còn muốn sao?” Vương Tâm Doanh hừ lạnh.

Không hổ là tiện nam, một chút cốt khí đều không có.

Bị dọa một cái liền yếu đuối.

Chính mình đã lược thi tiểu kế nắm lấy được nhược điểm của hắn.

“Tiểu thư người muốn thế nào?” Vương Nhân Thủ run run rẩy rẩy hỏi.

“Hừ, lấy ngọc bội của Vương gia ta làm của riêng, bụng dạ khó lường. Chiếu theo lệ thường của Vương gia, tất nhiên là đánh một trăm roi.”

Tú bà kia vừa thấy sự tình không ổn.

Lập tức bước ra giàng hòa.

“Ai nha, cô nãi nãi a, người cứ như vậy đánh hắn một trăm roi, về tình về lý thật không hợp a, hắn cũng không phải là gia nô nhà người, cho dù lấy đồ của người làm của riêng, cũng chỉ có thể báo quan. Người đánh như vậy, không phải khiến cho người ta nói Vương gia ỷ thế hϊếp người, thật mất mặt sao?”

Tú bà nghĩ thầm Vương gia tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc, vị tiểu thư này sao có thể bá đạo.

Cũng không thể bất chấp mọi thứ vứt bỏ danh dự của Vương gia.