Ax! Gặp phải loại biếи ŧɦái này, còn nói là phúc khí của mình.
Vương Tâm Doanh vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy làn da bị hắn hôn hít đến khó nhịn nỗi một trận run rẩy.
Vương Tâm Doanh rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi rồi.
Chính mình sẽ không thất thân một cách vô lý biếи ŧɦái như vậy chứ.
Thật sự là cái năm xui xẻo, ra cửa liền gặp phải cái loại chuyện biếи ŧɦái như vầy.
Nàng biết rõ không thể cùng với biếи ŧɦái giảng đạo lý.
Hơn nữa bản thân rõ ràng không đánh lại hắn.
Chỉ có thể miễn cưỡng trấn định tinh thần đầu óc mau mau nghĩ ra biện pháp.
“Công tử, người thật thô lỗ, hãy nhớ người tìm nam nhân chính là ta, có phải hay không nên do ta nắm quyền chủ động lần này, vậy rất vui nga, người không muốn thử xem hoa chiêu mới này hay sao?”
Vương Tâm Doanh kìm trụ cổ họng, ra sức học theo cái loại giọng điệu mềm mại đáng yêu của đám nữ nhân kia.
Làm bộ như chính mình là loại nữ nhân lẳиɠ ɭơ cầu hoan đó, mềm hóa sự phòng bị của hắn.
Trong lòng lại nôn như điên một ngàn lần.
Bất quá vì để chạy thoát biếи ŧɦái, cái gì cũng đều nhịn.
Bản thân đề nghị táo bạo như vậy.
Biếи ŧɦái kia nhất định động tâm.
Quả nhiên Đông Mộ Ngạn từ giữa cái cổ của nàng giương mắt nhìn lên, vẻ xem thường trong mắt càng đậm.
Nữ nhân này so với trong tưởng tượng của hắn càng dâʍ đãиɠ hơn.
“Nga, nguyên lai kinh nghiệm của ngươi trên người nam nhân lại nhiều như vậy, bổn công tử thật muốn xem một chút hoa chiêu mới là thứ gì tiêu hồn.”
“Người đứng lên trước đi.”
Vương Tâm Doanh âm thầm nghiến răng.
Biếи ŧɦái chết tiệt, ngươi lần này chết chắc rồi.
Namnhân dám lăng nhục Vương Tâm Doanh nàng đều không được chết tử tế.
Đông Mộ Ngạn từ trên người nàng ngồi xuống, hơi hứng thú liếc nhìn nàng.
“Đến a, nữ nhân.”
Vương Tâm Doanh nghiến răng, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trước ngực hắn, chậm rãi vuốt ve.
Mềm mại khả ái cười: “Công tử, nhắm mắt lại, sẽ cấp cho người kinh hỉ nga.”
Đông Mộ Ngạn nhìn nàng mọi cách mê hoặc như thế.
Trong lòng canh nhiên lại rung động khó hiểu.
Nghĩ rằng nữ nhân này cũng sẽ không giở hoa chiêu gì.
Liền cảm thấy tràn đầy hứng thú, hưởng thụ sự vỗ về chơi đùa nơi bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Loại xúc cảm này cùng với nam nhân hoàn toàn bất đồng, càng khiến hắn cảm thấy thoải mái gấp bội.
Vương Tâm Doanh tùy ý sờ soạng hắn vài cái, cảm thấy sự phòng bị của hắn bị nới lỏng không ít.
Ngón tay bỗng nhiên nhấn một cái, điểm trúng huyệt vị trên người hắn.
Nữ nhân, ngươi dám đánh ta?
Đào hoa mỹ nam đột nhiên mở mắt, một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
Trên môi mang nụ cười, lại ngầm hàm chứa băng lãnh cảnh cáo: “Chú chim nhỏ, ngươi đây là muốn làm gì?”
Vương Tâm Doanh chỉ cảm thấy ủy khúc trong lòng đang toàn bộ bùng phát.
Giải hận một cước đá hắn xuống giường.
Chống hông ngửa mặt lên trời ha ha cười lớn.
Sau đó nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Đông Mộ Ngạn đang uể oải ngã trên đất.
Học động tác vừa rồi của hắn, đầu ngón tay ngả ngớn nâng lấy cằm hắn.
“Chỉ bằng ngươi cũng dám chạm vào Vương Tâm Doanh ta, bổn tiểu thư muốn tìm nam nhân cũng không tìm loại biếи ŧɦái như ngươi.”
Đông Mộ Ngạn sắc mặt phát lạnh.
Lần đó đại sâu hại liền tính đi, lần này nàng cư nhiên mắng mình biếи ŧɦái.
Tuy rằng bản thân xác thật rất biếи ŧɦái, nhưng hắn không thích cái từ biếи ŧɦái không hoa lệ đó.
“Chú chim nhỏ, ngươi vừa rồi là giả vờ sao, kỹ năng diễn xuất thật không tệ.” Hắn nhíu mày.
“Hừ, kia chỉ có thể nói rằng ngươi khinh địch. Biếи ŧɦái ngươi thế nào lại tùy tiện hôn ta, kinh tởm chết người rồi. Trở về phải chải sạch răng, rửa sạch miệng, tẩy ruột rửa bụng.”
Vương Tâm Doanh chết sống lau đôi môi đã bị hắn hôn qua, trong lòng lửa giận thiêu đốt.
Đông Mộ Ngạn nhìn nàng đang không chút nào che dấu bộ dạng ghê tởm, ngược lại đắc ý cười: “Lau cũng vô dụng, ngươi sẽ cả đời đều không quên được bổn công tử hôm nay đã hôn qua ngươi tiêu hồn thế nào.”
Vương Tâm Doanh càng đổ mồ hôi nhiều hơn, đối với bộ dáng đáng đánh đòn kia của hắn càng thêm hận.
Đầu óc vừa chuyển, đột nhiên nhe răng ra cười tới gần hắn.
“Công tử không phải muốn biết bổn tiểu thư có hoa chiêu gì sao? Nếu không để cho ngươi xem một chút, chỉ sợ ngươi không thể nhớ được giáo huấn hôm nay.”
Đông Mộ Ngạn mắt phượng hẹp dài lập tức nheo lại, âm lãnh cảnh cáo nàng:
“Trước khi bổn công tử nổi giận, ngươi tốt nhất là nên thả ta ra, nếu không hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
“Ha ha, hiện tại rơi vào trong tay ta còn dám nói ẩu nói tả, nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư là bị dọa cho sợ. Ở đời không sợ nhất chính là đắc tội với người, ngươi dám khi nhục ta như vậy, chẳng lẽ bắt ta phải ngoan ngoãn nhẫn cơn tức này sao?”
Đông Mộ Ngạn không nghĩ đến nàng một chút cũng không sợ, trầm giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Không thế nào cả, ngươi đã thích tiêu hồn như vậy, tiểu thư ta liền để cho ngươi tiêu hồn một phen.”
Vương Tâm Doanh đắc ý nâng hai tay áo lên, tay nắm chặt quyền giương lên trước mắt hắn.
“Nữ nhân, ngươi dám đánh ta?” Đông Mộ Ngạn giận dữ.
“Hi hi, ngươi đoán đúng phân nửa, ta không chỉ có muốn đánh ngươi, ta còn muốn chuyên tâm đánh riêng cái bản mặt của ngươi. Cái bản mặt đào hoa đó, liền tự ình là loại phong lưu tưởng rằng ai cũng mê đổ, ta hôm này liền đem cái bản mặt xinh đẹp này của ngươi đánh thành đầu heo, xem ngươi còn dám hay không tự mình phong lưu.”