EDIT: TỬ SA
“Ta cần muội đem ta vẽ thành thiên hạ đệ nhất soái ca sao, người muội vẽ vốn chính là thiên hạ đệ nhất soái ca rồi, cần phải dụng tâm chút nha, vẽ đẹp ta thưởng đồ tốt uội.”
Trong khẩu khí của hắn để lộ ra sự tự tin cùng ngạo nghễ đối với dung mạo chính mình.
Vương Tâm Doanh choáng: “Ca ca, hình như huynh đã trở nên tự luyến rồi, người ta không ai tự ca khen ngợi bản thân cả.”
“Sự thực chính là như vậy, không cần ta phải khen mình. Chẳng lẽ muội cảm thấy không phải?” Vương Lam Phong cao giọng hỏi lại, một sự nguy hiểm nhẹ lan ra từ trong đôi mắt đang nheo lại.
Được rồi, cho là sự thực quả có như vậy đi, cổ nhân không phải là nói nên khiêm tốn sao?
Như vậy có cái gì là khiêm tốn chứ?
Còn uy hϊếp nàng nữa, trời ạ, trước kia thật không phát hiện ra vị ca ca giả này lại có một bộ mặt như vầy.
Xem ra là bị triều chính của Tây Lăng quốc tiêm nhiễm rồi. Đem vị ca ca ôn nhu sầu muộn kia biến thành một chàng trai khôn khéo, tính cách phức tạp như thế này.
Bất quá chỉ có một thứ không thay đổi, là hắn luôn đối tốt với nàng, thế là đủ rồi.
“Vâng vâng vâng, ca ca soái nhất, ca ca soái đến biếи ŧɦái, ca ca soái vô địch vũ trụ…”
Vương Tâm Doanh cười hì hì lấy lòng, ra sức ca tụng ca ca.
Chỉ bất quá những lời nói ra đều nghe khó hiểu, không quá hay ho.
Vương Lam Phong nghe thấy “soái đến biếи ŧɦái”, mặt đều đen cả lại, chỉ có thể bó tay mà ôm trán.
“Muội vỗ mông ngựa lại đi vỗ lên trên đùi, hừ, nha đầu này định chọc tức ca ca à.”
“Ca ca, huynh thật khó hầu hạ, khen huynh cũng không được. Được, ta không nói nữa, đã biểu diễn xong, ta cũng xem như là giả vờ đủ rồi, trước ngủ một giấc cái đã, sáng sớm nay bị người khác moi ra từ ổ chăn, hành động đó thật khiến người ta giận sôi mà, đó là có muốn người ta sống hay không chứ hả?”
Vương Tâm Doanh khôi phục lại tác phong vô lại, duỗi duỗi người.
Mắt vừa nhắm, đầu vừa nghiêng, liền ngủ thẳng cẳng.
Hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt không tán đồng bắn lại từ bốn phía.
Vương Lam Phong nghiêng đầu nhìn dáng ngủ lười biếng của nàng, hàng mi dài khẽ run, không khỏi cười khẽ.
Nàng lúc này, lại trở về dáng vẻ vốn có rồi.
Cùng với lúc khí thế bức người trên đài hoàn toàn khác nhau.
Muội muội hắn thật đúng là một bảo bối.
Giống như một tấm gương nhiều mặt, mỗi mặt lại chiếu ra một mị lực kinh người khác nhau.
Bất quá nhớ đến tuyên bố kiên định trước khi lên đài của nàng.