Chương 117: LINH CẢM ĐẾN RỒI

EDIT: TỬ SA

Chẳng lẽ muội muội của Vương Lam Phong hắn có thể tùy ý để cho người khác vũ nhục sao?

Hắn khẽ vung tay, lập tức có hai người hầu đi đến, khụy một gối xuống đất: “Tướng gia, có gì muốn phân phó ạ?”

Vương Lam Phong sắc mặt bình tĩnh, lời xuất ra từ miệng lại khiến cho người ta lạnh đến thấu xương:

“Cái đám nam nhân vừa rồi dám cả gan vũ nhục tiểu thư, các ngươi nhớ kỹ chưa?”

“Dạ, tướng gia. Muốn xử lý bọn chúng sao ạ?”

Người hầu đối với mệnh lệnh của hắn một điểm cũng không kinh ngạc.

Vương Lam Phong hừ nhẹ: “Để cho bọn chúng sau này muốn cũng không nói ra lời, lập tức đi, bổn tướng không muốn nghe thấy bất kỳ tiếng gì vũ nhục đến Doanh Nhi.”

“Tuân mệnh!”

Người hầu lập tức nghe lệnh rời đi.

Cũng không biết bọn họ đã làm cái gì.

Quay về những lời vừa rồi mới nhục mạ Vương Tâm Doanh, thẳng cho tới lúc biểu diễn xong, cũng không thấy xuất hiện qua nữa.

Vương Lam Phong chăm chú nhìn vào thân ảnh tử sắc trên khán đài.

Trong lòng dâng lên một nỗi băn khoăn lớn: Doanh Nhi rốt cục là đang làm gì vậy?

Một dáng vẻ khoan thai bình tĩnh, nhưng đến giờ vẫn chưa vẽ ra hình dáng gì.

Nàng cũng biết điều đó, nàng khiến hắn phải thay nàng lo lắng.

Vương Lam Phong đột nhiên chú ý đến bên mặt của nàng.

Khóe môi nàng hơi cong, cả khuôn mặt hiện ra một vẻ tươi cười thoải mái.

Dường như có linh cảm gì chợt hiện, khiến cho nàng cả người phấn chấn.

Nàng đột nhiên đi xuống dưới khán đài, đến trước vị trí của Tô gia.

Cười nói với Tô Linh Nhạc: “Linh Nhạc, tỷ có thể giúp ta diễn tấu một khúc ‘Giang Sơn Như Họa’ không?”

Mọi người đều giật mình.

Vương Tâm Doanh này sao lại quái đản như vậy, cư nhiên kêu tiểu thư nhà người ta giúp nàng diễn tấu.

Mọi người đều là biểu diễn như nhau, giúp người ta trợ diễn, chẳng phải là mất thân phận sao.

Ai cũng nghĩ rằng Tô Linh Nhạc kia nhất định sẽ từ chối.

Ai ngờ Tô Linh Nhạc kia cư nhiên lại thụ sủng nhược kinh mà đứng dậy.

Kinh hỉ nhìn Vương Tâm Doanh, gật đầu không ngớt.

Mọi người trố mắt đứng nhìn, hoàn toàn không rõ nàng ta vì cái gì lại nguyện ý giúp Vương Tâm Doanh diễn tấu.

Có một số người không khỏi thầm nghĩ, nhất định là khϊếp sợ ác danh của Vương Tâm Doanh, nên nàng không dám không nghe lời.

Cuối cùng Tô Linh Nhạc cũng ôm đàn đi lên khán đài, ngồi xuống.

Lần lượt khẽ gẩy, tiếng đàn huyền diệu như suối tuôn ra.

Mạnh mẽ lại ưu nhã, khiến người ta như chìm mình vào biển trời mênh mông.

Lòng cũng không khỏi phiêu dạt vào trong vùng trời rộng lớn.