Chương 113: CHẶN NGANG SÓNG DỮ?…

EDIT: TỬ SA

Sự vật bên ngoài, không quấy nhiễu được nàng nửa phần.

Chỉ thấy nàng tạt xong nước trên nghiên mực kia.

Thì lại lần nữa trở về bên cạnh bàn, cầm lấy khối mực mài ra, so với nước mực vừa rồi càng nồng đậm hơn.

Hương mực bay vào trong mũi nàng, khiến trong lòng nàng trở nên vui vẻ thoải mái.

Sau khi mài đủ độ đậm, ở trong tiếng nghị luận lại tiến về trước giấy vẽ, rồi lại vung tay áo.

Một lần nữa đem nước mực tạt lên trên giấy.

Hư thanh dưới đài càng lớn hơn.

Mọi người đều cảm thấy nàng điên rồi, chẳng lẽ nàng thật sự tính cứ tạt mực lên như vậy, là liền thành một bức họa sao.

Nàng biểu diễn cái gì cũng không được, nên muốn quậy ra cái tiết mục quái dị này sao.

Hôm nay tiết mục của nàng nhất định sẽ trở thành trò cười.

“Công tử a, vị… tiểu thư kia rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?”

“Đúng a, trên giấy vẽ chỉ toàn mực là mực, có thể tính là vẽ sao? Cái gì cũng đều không giống, trên cơ bản không nhìn ra là nàng đang vẽ cái gì cả?”

Chúng hạ nhân nghe thấy hư thanh của người xem lớn như vậy, cũng trở nên sốt ruột.

Bọn họ bình thường cũng biết là bản lĩnh phá rối của tiểu thư lợi hại.

Nhưng trong trường hợp này, nàng thế nào có thể làm rối cục bộ vừa thông suốt a!

Chỉ tùy tiện biểu diễn một cái tiết mục, cũng tính là trót lọt.

Hết lần này tới lần khác muốn phô trượng lớn như vậy, khiến mọi người đều quan tâm chú ý đến nàng, sau đó lại tạt mực lung tung.

Đây không phải là cố ý khiến người ta chê cười sao?

Lần này tiểu thư thật có chút không thông minh.

Vương Lam Phong hơi nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc từ giấy vẽ lướt đến trên người Vương Tâm Doanh đang rất bình tĩnh.

Hắn cũng không hiểu nàng đang làm cái gì.

Nhưng thần sắc bình tĩnh của nàng đã lây nhiễm sang cho hắn, cái loại kiên định cùng tự tin đó.

Cứ tựa như sao sáng trên trời, khiến cho người ta dâng lên cái cảm giác tự tin khó hiểu.

Hắn tin tưởng vị muội muội này sẽ không khiến hắn thất vọng.

“Ta tin muội ấy làm như vậy hẳn là có đạo lý của muội ấy, các ngươi xem cái bộ dáng vẫn tràn đầy tự tin hiện tại của muội ấy đi, hẳn là đã có định liệu trước, xem kỹ đi! Tin tưởng muội ấy có thể cấp cho chúng ta niềm kinh hỉ lớn nhất.”

Chúng hạ nhân đối với sự tín nhiệm vô điều kiện này của hắn rất là bất đắc dĩ.

Kinh hỉ sao? Hiện tại kich hách đến tim cũng ngừng đập luôn nè.

Giấy vẽ đều đã phá thành cái dạng kia.

Chẳng lẽ nàng còn có thể đổi trắng thay đen, chặn ngang sóng dữ sao?

Trên cơ bản bọn họ hy vọng tiểu thư đừng quá mất mặt, đó liền tính như là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ.

Bất quá chuyện đã đến nước này, cũng không còn biện pháp, chỉ hy vọng tiểu thư đừng đùa quá trớn thôi.