Chương 11: CHÍNH THÁI MỸ MẠO NGẠO KIỀU*…

Kết quả không lưu ý, va phải một nam nhân.

Vương Tâm Doanh va đến đầu óc tối đen xoay vòng, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Một đôi tay đem nàng giữ lại.

Vương Tâm Doanh ngẩng đầu, ánh vào trong con ngươi của nàng.

Là một nam tử rất đặc biệt.

Thế nào đặc biệt chứ, dù sao trong một khắc nhìn hắn này.

Trong não Vương Tâm Doanh lập tức xuất ra mấy chữ: Chính thái mỹ mạo ngạo kiều.

Khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Cao hơn nàng nửa cái đầu, có một khuôn mặt thiếu niên phấn điêu ngọc trác.

Môi hơi hơi nhếch lên, giống như cánh hoa hồng khép lại.

Mái tóc đen mượt được bối lên bởi một thanh ngọc trâm đơn giản, nổi bật lên là da thịt trắng mịn khả ái, đồng thời có loại cao quý thoát tục.

Mặc dù chính thái hắn trông rất anh tuấn khả ái.

Nhưng Vương Tâm Doanh nhìn thấy đôi mắt của hắn không giống người thường.

Cũng không dám đem hắn với khả ái đặt cùng bên.

Hắn có một đôi mắt sắc như huyền băng, ánh mắt sắc bén lãnh ngạo, bên trong như ẩn chứa lưỡi dao.

Tuyệt đối khiến cho người khác không dám nhìn gần.

Đương nhiên nàng thì khác.

“Nhìn đủ chưa? Nữ nhân.”

Cái thanh âm đặc biệt thanh thúy của thiếu niên, dường như như có như không một chút lãnh ý.

Đem Vương Tâm Doanh từ trong thất thần kéo trở về, đồng thời buông nàng ra.

“Nữ nhân? Tiểu tử ngươi nhiêu lớn, dám kêu tỷ tỷ là nữ nhân?”

Vương Tâm Doanh trừng lớn mắt nhìn soái chính thái vô lễ kia.

Soái là soái, vẫn là tính tình quá xấu.

Thật nực cười, còn chưa có lớn thành đại nam nhân đã liền như vậy, tương lai thì còn được.

Con ngươi thanh lãnh của soái chính thái kia vừa chuyển, khinh miệt nhìn quét qua nàng từ trên xuống dưới: “Một nha đầu lỗ mãng lại thô lỗ cũng dám tự xưng là tỷ tỷ.”

Vương Tâm Doanh lười cùng hắn so đo.

“Tốt a, tiểu tử ngươi còn rất nhanh mồm nhanh miệng, tỷ tỷ hôm nay có việc, không rảnh dạy ngươi thế nào là lễ phép.”

Xoay người bước đi, lại bị tiểu soái ca kêu lại.

“Nữ nhân, đồ của ngươi rơi rồi.”

Vương Tâm Doanh xoay người, nhìn chính thái mỹ nam đang khom lưng nhặt lấy xuân cung đồ rơi trên mặt đất.

Khi hắn nhặt lên bức họa.

Cái bản mặt ngạo mạn kia đã đỏ bừng, hai má như ráng chiều, có vẻ có chút chật vật.

Thời khắc này hắn mới có điểm phù hợp với bộ dạng thiếu niên của mình.

Vương Tâm Doanh nghĩ rằng người ta dù sao cũng là chính thái, phỏng chừng còn thơ ngây, không nên bị ô nhiễm.