Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Siêu Anh Tuấn

Chương 108: MỘT MẢNH HƯ THANH

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: TỬ SA

Tạo cho người xem phía ngoài một mảnh hư thanh, lời mọi người đối với hắn đều là chế nhạo khinh thường, hoàn toàn không đồng tình.

Vương Tâm Doanh nghe xong cũng là một mặt hắc tuyến.

Nếu không phải biết gã quan kia là tên chó thối muốn vỗ mông ca ca mình.

Nàng thật còn cho rằng hắn đang cố ý châm chọc mình.

Hắn tùy ý điểm danh không phải là được sao.

Còn đắc ý mà thổi phồng mình lên như vậy, kết quả ngược lại là dẫn đến sự phản cảm của người xem đối với nàng.

Thành công đem nàng đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Bởi vì trong tư tưởng của bách tính Thiên Phong thành, loại từ ngữ cao quý đa tài kia, vĩnh viễn không thể ở bên cạnh Vương Tâm Doanh.

Mặc dù màn ra sân vừa rồi của Vương tâm Doanh đã làm chấn động toàn bộ.

Nhưng để khiến cho người xem trong một thời gian ngắn mà tiếp nhận thuyết pháp nàng là một tiểu thư cao quý và tài nữ, vẫn là rất khó.

Bởi vì bọn họ đến bây giờ, vẫn cho rằng sự mỹ lệ vô cùng của Vương Tâm Doanh, nói không chừng chỉ là một giấc mơ.

Về phần bách tính đã từng nhận thức qua phong phạm ác bá của nàng.

Càng khó để tin rằng nàng có cái tài nghệ gì lạ thường.

Tài nghệ kinh người, bọn họ càng không thể tin tưởng.

Cho nên, chúng người xem đều dùng ánh mắt xem kịch vui, chế nhạo nhìn vào Vương Tâm Doanh.

Có một số còn cố ý cười khặc khặc quái dị.

Dùng cách ấy mà châm chọc quan châu phủ a dua nịnh hót.

Nói chung không ai cho rằng lời quan châu phủ ba hoa chích chòe là sự thực.

Cho rằng đây chỉ là một tiết mục hài mà thôi.

Vương Lam Phong nhìn phản ứng của phía ngoài.

Những tiếng cười đè thấp khiến hắn cảm thấy đặc biệt chói tai.

Muội muội hắn, sao có thể bị đám tục nhân kia vũ nhục chứ.

Bọn họ bất quá chỉ là một đám phế vật không có mắt.

Còn không xứng để chỉ chỉ trỏ trỏ Doanh Nhi.

Đương nhiên, hắn càng tức cái tên quan châu phủ lỗ mãng kia hơn.

Cái loại người không có mắt, không biết cách ăn nói hợp thời.

Giữ lại cũng vô dụng.

Đôi con ngươi lạnh lùng tàn nhẫn của hắn bắn điện về phía quan châu phủ.

Tên quan châu phủ kia vốn tưởng mình đang vỗ đúng mông ngựa.

Đang cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.

Đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt lãnh lệ vô tình của hắn.

Nhất thời sợ đến hai chân đều run rẩy.

Trong lòng đè nén không được một trận kinh hãi.

Ai cũng biết vị Vương thừa tướng kia thường dễ dàng, ít nổi giận, nhưng khi nổi giận, thì hậu quả đều mang tính hủy diệt.

Biết bản thân vừa rồi lỗ mãng, phỏng chừng mũ ô sa khó giữ được.

Vương Tâm Doanh chú ý đến ánh mắt của Vương Lam Phong. không khỏi nở nụ cười:

“Ca ca, tên quan châu phủ này rất không hiểu chuyện, bất quá đây cũng không phải là chuyện xấu gì. Cho nên ngã xuống chỗ thấp, xoay người lại liền càng có thể gây ra chấn động toàn trường. Nếu như mọi người đều cho rằng tên quan châu phủ đáng thương kia đang vỗ mông ngựa, bởi vì ta là nha đầu dốt nát kém cỏi, vậy chúng ta đừng ngại phá vỡ nó, đem cái bọn họ cho là đang vỗ mông ngựa, cư nhiên mà biến thành hiện thực, phỏng chừng biểu tình của bọn họ sẽ rất thú vị nha!”
« Chương TrướcChương Tiếp »