EDIT: TỬ SA
Ả Vương Tâm Doanh chết tiệt kia, nàng ta cư nhiên –
Đang ngủ.
Đỗ Huệ Ngọc nhất thời cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, tức đến muốn run lên.
Không có gì tức giận bằng việc bị người khác phớt lờ.
Điều đó cho thấy rằng ả Vương Tâm Doanh kia không thèm đem nàng để vào mắt.
Quá cuồng vọng rồi, nữ nhân này thật sự không coi ai ra gì.
Nàng kiềm nén nộ khí đang cuộn trào, lạnh lùng trở về chỗ của người nhà mình.
Oán hận trong lòng đối với Vương Tâm Doanh ngày càng nồng hơn, nữ nhân kia chính là do trời sinh ra để đối nghịch với nàng mà.
Nàng ta khiến cho toàn bộ sự kiêu ngạo của mình đều hóa thành hư vô.
Bản thân không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm khuất phục dưới ả nữ nhân kia.
… … … … … … … … … … … … … … …
Xem thêm nhiều tiết mục biểu diễn của các tiểu thư khác, Vương Lam Phong cũng cảm thấy thị giác mỏi mệt.
Biểu diễn ca vũ trong hoàng cung Tây Lăng quốc, so với những thứ này đặc sắc hơn nhiều.
Thật sự không thích thú ngay được.
Bất quá cô bé không chịu ngồi yên kia, thế nào lại còn chăm chú hơn hắn vậy.
Vương Lam Phong kỳ quái quay đầu lại.
Sau đó liền nhìn thấy Vương Tâm Doanh vẫn là rất chăm chú ngồi thẳng sống lưng.
Nhưng là… mắt của nàng thì lại đang nhắm.
Nha đầu này cư nhiên đang ngủ.
Vương Lam Phong thật sự là dở khóc dở cười, nơi ồn ào thế này, mà nàng vẫn có thể ngủ được.
Lại còn làm bộ làm dạng, để mấy người bên cạnh nghĩ là nàng đang xem biểu diễn trên sân.
Vương Lam Phong nhìn nàng ngủ ngồi như vậy, tư thế cũng thật khó chịu.
Liền kê vai đến gần nàng, đem đầu nàng tựa vào trên vai mình.
Cái động tác lặng lẽ này cư nhiên lại thu hút đến hai đạo ánh mắt bức người.
Vương Lam Phong mặt không đổi sắc nhìn lướt qua.
Vừa liếc mắt liền nhìn thấy ánh mắt âm trầm đang cùng nhau phóng tới của Đông Mộ Ngạn cùng Nam Kỳ Nghiệp.
Trong mắt hai người kia rõ ràng đang có chút ít tâm tình phức tạp.
Cùng với đó là nộ khí mơ hồ, tựa hồ như đang chỉ trích hắn không nên làm ra việc như vậy.
Vương Lam Phong phớt lờ bọn họ.
Chỉ cúi đầu nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc đang rũ xuống của Vương Tâm Doanh.
Xem ra Doanh Nhi của hắn, cũng không phải là không có ai theo đuổi.
Hơn nữa nam nhân mà nàng hấp dẫn đến, tựa hồ như đến đây không ít, mặc dù liếc mắt qua một lần thì khó có thể phát hiện ra điều gì.
Nhưng lấy ánh mắt tinh tế của hắn mà nói.
Hai nam nhân kia tuyệt không phải là người bình thường.
Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên đối mặt với một đôi mắt u lãnh, như được bao phủ bởi một tầng băng sương mỏng manh.