Chương 35: Nghịch chuyển

Edit: fujiko

Beta: Bách Tử Liên


“Mẫu hậu, sao người lại đến đây?” Kỷ Vô Cữu nhìn đến Thái hậu, vẻ mặt càng khó coi hơn.

hắn

tuy bất mãn với tình hình trước mắt nhưng càng

không

mong Thái hậu nhúng tay vào việc này.

“Ai gia sao lại

không

thể tới. Ta tuy

không

để ý đến mọi việc trong lục cung

đã

lâu, nhưng cũng

khôngchấp nhận được có người đem hậu cung quậy đến chó gà

không

yên, tất nhiên muốn tuần tra

mộtphen, để ngăn ngừa có người làm hành động hạ lưu, làm bẩn mặt mũi và huyết thống Hoàng thất.” Thái hậu

đi

đến gần, đánh giá mấy người đứng ngoài điện, cũng

không

vội trị tội, mà châm chọc, “không

thể ngờ được hôm nay

anh

Hoa Điện lại náo nhiệt như vậy, Hoàng hậu muốn cùng Lục Thống lĩnh ôn chuyện vẫn nên tránh né Phật Tổ

thì

hơn.”

Lời này

thật

sự

khó nghe, ôn chuyện sao cần lảng tránh Phật Tổ, tất nhiên là do bọn họ làm chuyện cẩu thả.

Diệp Trăn Trăn chỉ thấy cả người rét run, nàng chưa bao giờ rơi vào thời điểm bị động như vậy. Nàng khẩn trương nắm chặt tay, bắt buộc chính mình trấn định, hắng giọng

một

cái, “Mẫu hậu, người lo lắng nhiều rồi. Ta luyện công tại

anh

Hoa Điện, đúng lúc tình cờ gặp Lục Thống lĩnh. Mọi người đều biết Lục Thống lĩnh võ nghệ cao siêu, ta tất nhiên muốn thỉnh giáo

hắn

một

chút. Ta nghĩ Phật Tổ chắc chắn

sẽkhông

trách tội ta ham học hỏi.”

Thái hậu cười lạnh, “Tình cờ gặp? Lục Thống lĩnh hôm nay cũng

không

đi

tuần ở đây, làm sao tình cờ gặp ngươi được?”

Diệp Trăn Trăn cũng cười lạnh, “Mẫu hậu

thật

là hiểu biết sâu rộng, ngay cả Lục Thống lĩnh khi nào

đituần cũng biết

rõ.” Ý ở ngoài lời chỉ



ngươi chính là kẻ dàn dựng trò xiếc bắt kẻ thông da^ʍ này.

Khả năng đấu võ mồm của Thái hậu quả

thật

không

phải đối thủ của Diệp Trăn Trăn, bà ta quay đầu nhìn hướng Kỷ Vô Cữu, “Hoàng hậu của ngươi cùng biểu ca thanh mai trúc mã gặp nhau ở đây, ngươi

không

có gì muốn

nói

sao?”

Từ đầu đến cuối, Kỷ Vô Cữu đều

đang

nhìn Diệp Trăn Trăn. Tuy rằng thấy

không

thoải mái vì những lời của Thái hậu, nhưng lúc này

hắn

thật

sự

rất muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

hắn

hít sâu

mộthơi, trầm giọng, “Hoàng hậu, Trẫm cho ngươi

một

cơ hội giải thích.”

“Ngươi

thật

sự

tới nghe ta giải thích?” Diệp Trăn Trăn lạnh như băng nhìn

hắn, giọng điệu đầy châm chọc, “một

khi

đã

như vậy, ngươi sao

không

nghe thấy lời ta vừa mới giải thích?”



ràng cùng

mộtđường với Thái hậu,

hiện

tại giả bộ cái gì!

Thần sắc Kỷ Vô Cữu tối sầm lại. Thái hậu giận dữ, “Da^ʍ phụ lớn mật, dám dùng thái độ như vậy

nóichuyện với Hoàng thượng! Quả

thật

là vô pháp vô thiên! Người đâu, đem đôi gian phụ da^ʍ phụ này bắt lại cho ta!”

một

đám người xung quanh liền muốn tiến tới bắt người, Diệp Trăn Trăn nhăn mày, mắt phượng trợn lên, động thân bước lên

một

bước, “Ai dám!”

Nàng quát lên

một

tiếng khí thế mười phần, quả

thật

đem người xung quanh sợ tới mức run chân. Dù sao cũng là Hoàng hậu, bây giờ đối với nàng

không

cung kính, về sau nếu là nàng trở mình, muốn nghiền chết bọn họ quá dễ dàng.

Diệp Trăn Trăn thong dong nhìn Thái hậu, “Mẫu hậu vì hậu cung trong sạch thái bình, hài nhi có thể lý giải, chỉ là bắt người mà

không

có bằng chứng, sợ mới

thật



không

có vương pháp

đi?” Có bản lĩnh ngươi lấy chứng cớ ra

đi.

Thái hậu sớm biết nàng

sẽ

ra chiêu này, tay

nhẹ

nhàng vung lên, “Lục soát người.”

“Người” này tự nhiên là chỉ Lục Ly, HH

không

thể dễ dàng bị soát người. Có gian tình tất có tín vật, mọi người cũng có thể suy ra cái kết luận có tín vật tất có gian tình. Cho nên,

hiện

tại nếu từ

trên

người Lục Ly tìm được đồ vật có liên quan đến Diệp Trăn Trăn, như vậy chuyện hôm nay liền



ràng sáng tỏ.

Tố Nguyệt khẩn trương quá mức, cơ hồ

không

cảm thấy tiếng tim mình

đang

đập. Nàng ở bên cạnh nhìn vài thái giám lục soát loạn xạ

trên

người Lục Ly, nắm tay

không

tự giác giấu chặt hà bao trong tay. May mắn, may mắn việc đầu tiên biểu thiếu gia làm là đem hà bao đưa cho nàng, bằng

không

đúng là có

một

vạn cái miệng cũng

không

thể

nói

rõ. Thái hậu,

không

ngờ tâm kế ác độc như thế!

Thái giám lục soát người xong, quả nhiên

không

thu hoạch được gì.

Tìm

không

ra cũng

không

hề gì, Thái hậu nghĩ quyết

không

thể bỏ qua cho Diệp Trăn Trăn. Vì thế bà ta

nói, “Như vậy liền mời Lục Thống lĩnh giải thích

một

chút, vì sao ngươi xuất

hiện

ở đây tối nay, hơn nữa còn cùng Hoàng hậu trò chuyện vui vẻ?”

Lúc này, người từ sau khi tham kiến Thái hậu vẫn trầm mặc

không

nói

- Lục Ly, cuối cùng cũng mở miệng, “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng, vi thần phụng mệnh mật chỉ của Hoàng thượng tới đây, về phần làm chuyện gì, vi thần

không

biết.”

Thái hậu nghe vậy liền sửng sốt, nhìn về phía Kỷ Vô Cữu.

Kỷ Vô Cữu cũng sửng sốt, “Trẫm chưa bao giờ cho phát mật chỉ gì cho ngươi, càng chưa từng tuyên ngươi tới đây.”

“Vi thần

không

dám có nửa câu

nói

dối. Hôm nay quả

thật



một

nội thị mang theo vật ngự dụng đến truyền đạt ý chỉ cho vi thần, vi thần tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng

không

dám phỏng đoán thánh ý, bởi vậy liền theo vị nội thị kia tới chỗ này,

không

nghĩ tới phượng giá của Hoàng hậu nương nương ở đây. Vi thần trái trông phải ngóng cũng

không

thấy Hoàng thượng, liền cả gan tiến tới hỏi thăm Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cầm

một

bản võ công bí tịch cùng vi thần tùy tiện

nói

vài câu, vừa vặn Hoàng thượng và Thái hậu cùng đến.”

một

phen lời

nói

bình thản, ngay cả Diệp Trăn Trăn cũng có chút tin tưởng.

Chẳng qua chuyện dùng vật ngự dụng truyền đạt thánh chỉ thoáng có chút quái dị, Hoàng thượng

không

thiếu giấy bút, viết chút gì đó cũng

không

tốn công sức, hoặc cũng có thể sai khiến thái giám thân cận truyền khẩu dụ, cần gì phải vừa truyền khẩu dụ lại lấy tín vật …

Kỷ Vô Cữu nghe xong những lời này của

hắn, hỏi, “Thái giám kia đưa cho ngươi vật ngự dụng gì?”

Lục Ly xòe bàn tay, hai tay nâng lên

một

vật hình tròn màu trắng đường kính hơn

một

tấc, Phùng Hữu Đức

đi

qua lấy đến trình cho Kỷ Vô Cữu.

Đó là

một

khối dương chi bạch ngọc điêu khắc hoa văn cửu long, trắng noãn ôn nhuận, nhất định

khôngphải vật tầm thường. Đây

không

phải trọng điểm, trọng điểm là đây đúng là đồ của Kỷ Vô Cữu. Ngọc bội của thiên tử, ở trường hợp quan trọng cần dựa theo bốn mùa mà phân thành các màu sắc khác nhau, mùa xuân là Thương ngọc, mùa hè là Xích ngọc, mùa thu là Bạch ngọc, mùa đông là Huyền ngọc. Khối Cửu Long ngọc bội này mang vào mùa thu,

hiện

tại

đã

bắt đầu vào đông, cho nên sớm

đã

sai người cất

đi, như thế nào lại ở trong tay Lục Ly.

Ánh mắt Kỷ Vô Cữu lóe lên tia nghi hoặc.

không

chỉ có

hắn, người xung quanh nhìn thấy khối ngọc bội này cũng nghiền ngẫm trong đầu. Thái hậu nghĩ, chẳng lẽ nhi tử đứng về phía bà? Chẳng qua thủ đoạn này quá dễ dàng bị người khác phát

hiện. Diệp Trăn Trăn nghĩ, quả nhiên Kỷ Vô Cữu ở giữa giở trò quỷ, chẳng qua thiết hạ cái bẫy này cho nàng cũng quá đê tiện

đi.

Chỉ có Lục Ly, vẻ mặt vẫn như hiên ngang, lẫm liệt, quang minh chính đại.

Kỷ Vô Cữu thu ngọc bội, “Xác nhận có người giả truyền thánh chỉ, ngươi đứng lên

đi.”

“Tạ Hoàng thượng.”

“Ngươi có biết thái giám kia, có thể nhớ



diện mạo

hắn

hay

không?”

“Bẩm Hoàng thượng, vi thần

không

biết

hắn, nhưng vẫn nhớ



mặt

hắn

ta.”

“đã

vậy, Trẫm nhất định tra



ràng, rốt cuộc là nô tài nào to gan lớn mật dám giả truyền thánh chỉ.”

Thái hậu hiển nhiên

không

dễ chấp nhận cái kết luận này, nhưng từ khi Lục Ly đưa ngọc bội ra là lúc mọi việc

đã

thành kết cục

đã

định. Mặc kệ thánh chỉ là

thật

hay giả,

hắn

đều có lý do xuất

hiện

ở nơi này. Hơn nữa, mới vừa rồi soát người, bọn thái giám thiếu điều dem

hắn

lột sạch, cũng

không

lấy ra được vật gì quan trọng.

Con người này, quả thực quá giảo hoạt.

“Nếu là

một

hồi hiểu lầm, như vậy ai gia cũng yên lòng. Hoàng hậu mỗi ngày luyện công ở đây, vẫn nên cẩn thận mới tốt, chớ để tẩu hỏa nhập ma.” Thái hậu

không

mặn

không

nhạt

nói.

“Làm phiền mẫu hậu quan tâm. Nhân phẩm đoan chính, tự nhiên tâm tư thanh minh, lại có Phật Tổ phù hộ, ta nghĩ chắc cũng

không

có việc gì.” Diệp Trăn Trăn cũng học được cách hàm súc* mắng chửi người.

*kín đáo

Vì thế, Thái hậu ý chí chiến đấu sục sôi mà đến, cúi đầu bại trận mà về.

Sau khi Thái hậu

đi, Kỷ Vô Cữu vẫn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, “Còn

không

đi

mau.”

Diệp Trăn Trăn liền theo kịp, lúc

đi

qua bên người

hắn,

hắn

định cầm tay nàng, lại bị nàng hung hăng hất ra. Diệp Trăn Trăn thấp giọng

nói

ra hai từ, “Hèn hạ.” Khẩu khí tràn đầy chán ghét cùng khinh miệt.

Kỷ Vô Cữu chưa hiểu

đã

cảm thấy ngực cứng lại, đầy khó chịu. Rồi

hắn

phản ứng kịp, nàng tựa hồ

đanghiểu lầm

hắn, vội bước nhanh đuổi theo.

“Trẫm …

thật

sự

không

biết vụ ngọc bội này.”

không

để ý tới

hắn.

“Hẳn là nô tài Càn Thanh Cung trộm đem ra ngoài làm xằng làm bậy.”

không

để ý tới

hắn.

“Trẫm sao có thể giúp nam tử khác vụиɠ ŧяộʍ gặp gỡ thê tử của mình.”

Vẫn như cũ

không

để ý tới

hắn.

Tố Nguyệt ở

một

bên nhìn thập phần sốt ruột, Hoàng thượng cũng

đã

như vậy, nương nương người

không

thể cho

hắn

chút mặt mũi sao … Huống hồ, ngọc bội kia



ràng

không

phải do Hoàng thượng tự mình đưa ra

không

phải sao!

Diệp Trăn Trăn sao

không



những kỳ quái trong chuyện này. Nàng tuy rằng

không

tin nhân phẩm của Kỷ Vô Cữu, nhưng tin tưởng trí lực của

hắn,

hắn

nếu muốn để nàng mắc bẫy, chắc chắn

sẽ

bày

một

âmmưu cao minh,

không

đến mức để lộ ra Cửu long ngọc bội,

một

điểm sơ hở lớn như vậy. Tuy nghĩ như vậy, nàng vẫn như cũ rất tức giận, bẫy rập

không

phải do

hắn

thiết hạ, nhưng

hắn

không

phải cũng chạy tới bắt kẻ thông da^ʍ sao! Hơn nữa, nhìn bộ dáng,

hắn

tựa hồ thực chờ mong nàng cùng biểu ca có gian tình.

Lục Ly đứng cạnh cửa

anh

Hoa Điện, nhìn bóng dáng ba người kia. Kỷ Vô Cữu định cầm tay Diệp Trăn Trăn, lại bị nàng tránh ra vài lần,

hắn

cuối cùng giữ chặt tay nàng

không

buông, hai người cứ

khôngđược tự nhiên như vậy mà biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Lục Ly cúi đầu cười cười. Ngoài

hắn

ra, chỉ sợ

sẽ

không

có ai có thể đoán được vì sao Cửu Long ngọc bội

sẽ

xuất

hiện

lúc này … Đó là do

hắn

trộm.

Đúng vậy, Lục Ly võ nghệ cao cường, khinh công đặc biệt cao cường. Hơn nữa,

hắn

đối với mọi xó xỉnh trong hoàng cung đều rất quen thuộc.

hắn

nếu muốn trộm gì đó trong đại nội, địa phương đề phòng thâm nghiêm nhất, tuy

không

dễ dàng như lấy

một

món đồ trong túi nhưng vẫn có thể làm được. Hơn nữa

hắn

chọn thời cơ rất tốt, thời điểm Kỷ Vô Cữu phê duyệt tấu chương ở Dưỡng Tâm điện mới hạ thủ, khi đó nhân thủ ở Càn Thanh cung

sẽ

thiếu

một

ít, lại

không

có cao thủ như Kỷ Vô Cữu tọa trấn, trộm gì đó

đi

tương đối dễ dàng rất nhiều.

Lục Ly làm người chính trực, trước kia chưa từng ăn trộm cái gì, nhưng lần này bất đồng, lần này tất yếu phải trộm, vì Diệp Trăn Trăn. Loại hành động lấy nam nữ gian tình hãm hại Hoàng hậu, có lần thứ nhất

thì

sẽ

có lần thứ hai, chi bằng trước

một

bước khoắng đυ.c nước, khiến Hoàng thượng thấy



tâm kế của những kẻ xấu kia, xóa bỏ nghi ngờ của

hắn, về sau cho dù có người tới trước mặt

hắn

cáo trạng,

hắn

cũng

sẽ

không

dễ dàng tin tưởng.

Hơn nữa, kỳ

thật

đêm nay, từ lúc Kỷ Vô Cữu theo đuôi

hắn,

hắn

cũng

đã

biết. Lục Ly biết Hoàng thượng trời sinh đa nghi, nếu

hắn

ở trước mặt Diệp Trăn Trăn biểu

hiện

quá mức khuôn phép,

trên

dưới

rõràng, ngược lại

sẽ

khiến Kỷ Vô Cữu hoài nghi

hắn

có đề phòng trước mà đến, bởi vậy cứ tự nhiên là tốt nhất. Hơn nữa, Kỷ Vô Cữu biết Lục Ly thân thủ cao, cũng

sẽ

không

tiếp cận quá gần, chắc chắn vẫn chưa nghe



bọn họ trò chuyện.

May mắn lần này hữu kinh vô hiểm*, Trăn Trăn, muội cần cẩn thận nhiều hơn. Lục Ly

một

thân

mộtmình

đi

trong đêm tối của hoàng cung, thầm nghĩ.

*Nhìn như kinh động tâm phách nhưng

không

có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.


-----------------

Tác giả có lời muốn

nói


Tôi uốn giải thích

một

chút tính cách của Diệp Trăn Trăn.

Tôi cảm thấy có vài bằng hữu chờ mong quá cao đối với Diệp Trăn Trăn. Nàng

không

phải nữ chủ trọng sinh, xuyên

không

có bàn tay vàng, nàng chỉ là

một



nương hơi chút thông minh. Hơn nữa,



nương này trưởng thành trong hoàn cảnh tốt, xuất thân phú quý, được cả nhà cưng chiều,

không

nỡ

yêu

cầu quá mức khắc nghiệt ở nàng, quả thực chính là đóa hoa trong nhà kính. Điều này dẫn đến tính cách nàng có chút kiêu căng, làm việc tùy tâm sở dục, ngẫu nhiên

không

dùng đầu óc

nói

chuyện. Các ngươi xem xem mấy thứ nàng thích, đó đều

không

phải là mấy thứ nhóm tiểu thư khuê các vui đùa, nhưng cố tình nàng lại thích mấy thứ đó, trong nhà mọi người cũng

không

quá quản thúc nàng.

Loại người này nếu ném vào trong hậu cung, kỹ năng cung đấu là cần rèn luyện,

không

có khả năng vừa xuất

hiện

liền đại sát tứ phương. Cho nên, kỳ

thật

ở trong hoàng cung, nàng khắp nơi bị động, khắp nơi bị người khác hãm hại, cũng may mắn chính mình có chút thông minh, cộng thêm vận khí, mới lần lượt hóa hiểm thành lành. Đương nhiên,

không

thể cứ mãi như vậy. Bởi vì, con người

sẽ

trưởng thành, chậm rãi chịu vài lần thiệt thòi, lý giải được lòng người hiểm ác chốn hậu cung, kỹ năng chậm rãi tăng dần, cũng dễ dàng hơn. Tôi biết mọi người muốn xem tình tiết Hoàng hậu hoành hành hậu cung, đánh đâu thắng đó,

không

gì cản nổi, nhưn viết những tình tiết này cũng phải suy xét đến tính cách nhân vật. Hoàng hậu

không

phải hoàn toàn là hình tượng nữ chủ hoàn mỹ, nàng cũng có nhiều khuyết điểm. Tôi vẫn cho rằng nhân tài có khuyết điểm mới là con người hoàn chỉnh. Có lẽ mọi người có thể

sẽ

không

để ý tính cách nhân vật có đa diện, phong phú hay

không, nhưng thân là tác giả tôi vẫn hi vọng thử sức khiêu chiến ở phương diện này, hi vọng mọi người có thể hiểu cho.

Cuối cùng lần nữa cảm tạ

sự

ủng hộ của mọi người…