Chương 33: Đẩy ngã

Tô Tiệp dư bị đánh gần chết, rất nhiều ngày

không

thể xuống giường. Những ngày nàng ta dưỡng thương, cả hoàng cung chỉ có Hứa Tài tử ngẫu nhiên đến thăm, đây còn là kẻ mang lòng làm loạn, có thể thấy nhân duyên của người này rất kém.

Quá nản lòng thoái chí, Tô Tiệp dư lại có ý giận chó đánh mèo với Hứa Tài tử, cái chủ ý ngu ngốc kia là do ả bày ra. Nàng ta nghĩ, lần sau gặp được Hứa Tài tử nhất định phải giáo huấn

một

phen,

không

ngờ rằng người này lại chủ động tìm tới cửa.

Nhưng

không

đợi Tô Tiệp dư mở miệng mắng Hứa Tài tử, nàng ta

đã

chủ động quỳ trước giường còn tự tay tát mình hai cái

thật

vang dội.

Lúc ấy Tô Tiệp dư liền khϊếp sợ, lửa giận vừa bốc lên cũng tiêu tan hơn nửa, “Ngươi làm cái gì vậy!”

“Muội muội vô dụng, liên lụy tỷ tỷ chịu khổ!” Nước mắt Hứa Tài tử

nói

chảy là chảy.

Tô Tiệp dư hừ lạnh

một

tiếng

không

đáp.

“Muội muội tiến cung chưa lâu,

thật

sự

không

biết Hoàng hậu

âm

hiểm, giả dối như thế. Hôm nay muội đến đây cũng

không

mong tỷ tha thứ, chỉ hy vọng tỷ đừng nén giận trong lòng, nếu tỷ khó chịu

thì

cứ đánh muội vài chục đại bản là có thể hả giận rồi.”

Tô Tiệp dư này và Kỷ Vô Cữu có

một

điểm giống nhau: thích người khác tỏ vẻ thấp kém hơn mình. Đối phương càng biểu

hiện

hèn kém, tâm lý nàng ta càng thỏa mãn, lỗ tai cũng càng mềm ra. Tật xấu này được hình thành sau khi vào cung, nàng ta bày vẻ thấp kém trước Kỷ Vô Cữu, vừa quay đầu đương nhiên hi vọng người khác cũng bày vẻ thấp kém với mình như thế.

Tục ngữ

nói

“Xuất lai hỗn trì, tảo thị yếu hoàn”*, hôm nay nhiều nữ nhân hạ mình trước Kỷ Vô Cữu như thế, ngày sau tất có nữ nhân khác khiến

hắn

phải hạ mình. Đây là số mệnh.

*Ý gốc là chỉ

một

người có hành động trái với đạo đức hoặc vi phạm pháp luật, sớm muộn gì cũng có ngày phải chịu pháp luật trừng trị hoặc bị người bị hại trả lại gấp bội.

hiện

nay đây cũng là câu

nói

cửa miệng

trên

phim hảnh và trong cuộc sống hàng ngày.


Lại

nói

hiện

tại Hứa tài tử mặt dày mày dạn

nói

lời êm dịu, dụ dỗ Tô Tiệp dư

một

hồi. Sau đó hai người còn cùng nhau mắng Diệp Trăn Trăn

một

lúc, hiềm khích xưa cũng gần như tiêu tan hết.

Sau khi ra khỏi Lộ Hoa Cung, Hứa Tài tử chậm rãi bước

đi, nhìn thấy

trên

đường lớn phía trước có

mộtđội thị vệ

đi

qua, người dẫn đầu phong thái mạnh mẽ, dung mạo bất phàm.

“Đó là Lục Thống lĩnh sao?” Hứa Tài tử hỏi.

“Đúng vậy thưa tiểu chủ.” Cung nữ bên cạnh đáp.

Hứa Tài tử

đã

nghe qua về Lục Ly,

hắn

cũng là

một

công tử tương đối có danh tiếng trong kinh thành, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, tiền đồ rộng mở. Lúc trước cha mẹ nàng ta kén rể

thì

Lục Ly cũng coi như là

một

người được tuyển chọn. Nhưng -----

“Nghe

nói

hắn

và Hoàng hậu là biểu huynh muội, có lẽ tình cảm

không

tệ.” Hứa Tài tử nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Ly, như có chút đăm chiêu.

Mặc kệ tình cảm rốt cuộc là tốt hay xấu, dựa vào mối quan hệ này giữa nàng ta và

hắn, hai người cả ngày ở trong hậu cung cúi đầu

không

thấy ngẩng đầu lại gặp, muốn gán

một

tội danh cho Diệp Trăn Trăn cũng

không

phải là việc khó. Biểu ca lại đa nghi, thà tin là có chứ

không

nguyện tin là

không. Huống chi hậu cung thông gian

thật

sự

là chuyện lớn.

Hứa Tài tử cắn răng cách cách, trong mắt mang theo

một

tia hung ác.

Diệp Trăn Trăn, ta nhất định phải kéo ngươi xuống.

***

Cân nhắc đến việc Hoàng hậu nương nương vừa ra uy

một

phen, mấy ngày nay ngoài mặt hậu cung vô cùng yên tĩnh,

không

ai dám làm thiêu thân.

Đương nhiên, chỉ là ngoài mặt. Nhưng

trên

thực tế lại có chút… làm lòng người lo sợ?

Mọi người đều biết, Hoàng thượng là

một

kẻ mặt than,

một

khi

hắn

cười, hơn phân nửa trường hợp là muốn chỉnh người. Vậy mà 2 ngày nay khóe miệng

hắn

luôn mang theo ý cười như có như

không, thoạt nhìn vô cùng tà khí, điều này có nghĩa… nhất định có người sắp tiêu tùng rồi!

Nhưng vấn đề là vì sao Hoàng thượng vẫn còn chần chừ chưa chịu xuống tay…

Kỷ Vô Cữu

không

hề hay biết gì về bầu

không

khí quỷ dị này. Tuy nhiên

hắn

cũng cảm thấy cười

khôngcó ích gì. Vì khi

hắn

mỉm cười nhìn Diệp Trăn Trăn, đổi lại nàng chỉ cau mày

nói

một

câu, “Ngươi lại muốn gây phiền toái cho ai hả?”

Hơn nữa, mặt cũng rất mệt.

Vì thế, Kỷ Vô Cữu cực kì khó chịu. Ngoài ra, còn có

một

việc khiến

hắn

càng thêm bực dọc.

Thân làm Hoàng đế, có tam cung lục việc là rất bình thường, buổi tối ngẫu nhiên lâm hạnh nữ nhân khác nhau cũng là hết sức bình thường. Nhưng… cho dù

hắn

cùng nữ nhân nào thân thiết đều

khônghiểu vì sao lại tưởng tượng đối phương thành Diệp Trăn Trăn. Chuyện này…

Chuyện này

thật

sự

có chút mất mặt, càng

không

thể

nói

với người ngoài nhưng cuối cùng vẫn bị Hiền Phi biết được. Đêm đó hai người bọn họ ở

trên

giường đánh nhau kịch liệt, đến lúc then chốt, Kỷ Vô Cữu duỗi thẳng thân thể, nhắm chặt hai mắt, buộc miệng thốt ra với vẻ mặt say mê: “Trăn Trăn!”

“…”

“…”

Hiền Phi thấy mình như bị người ta quay đầu hất cho

một

chậu nước lạnh, giá buốt từ đầu đến chân. Nàng ta nhìn Kỷ Vô Cữu bằng vẻ mặt

không

dám tin, trong mắt lộ ra tia ủy khuất nhàn nhạt, thất vọng mà đau thương.

Kỷ Vô Cữu kịp phản ứng được chính mình

nói

gì, lập tức sa sầm mặt, cũng

không

an ủi Hiền Phi, thu thập qua loa liền trực tiếp trở về Càn Thanh Cung,

không

ngủ lại.

Hiền Phi nằm

trên

giường, khóe mắt ứa lệ. Nàng ta có thể chấp nhận cùng người khác chia sẻ nam nhân, nhưng

không

thể chịu được mình trở thành vật thay thế.

Người người đều

nói

Hoàng thượng chán ghét Hoàng hậu,

thì

ra chân tướng lại là như thế. Quả nhiên tâm đế vương sâu

không

lường được.

Hiền Phi nắm chặt góc chăn, tự

nói

với mình, “đã

vậy, đừng trách thần thϊếp lòng dạ độc ác.”

Buổi tối ngày kế, Kỷ Vô Cữu ở lại Khôn Ninh Cung.

thật

là vô lại, Diệp Trăn Trăn trái phải ám chỉ

hắn,

hắn

cũng

không

chịu rời

đi. Trước kia hai người

không

phải chưa từng ngủ chung

trên

một

cái giường, nhưng khi đó Diệp Trăn Trăn thấy chân mình

đang

bị thương, Kỷ Vô Cữu

không

thể làm gì nàng. Còn bây giờ

thì

khác rồi a…

Lúc này Kỷ Vô Cữu ngồi

trên

giường, chỉ mặc áo trong. Ánh nến ấm áp chiếu lên mặt

hắn

làm ngũ quan có vẻ

thật

nhu hòa, cởi bỏ vẻ lãnh liệt ngày thường.

“Lại đây.”

hắn

gọi Diệp Trăn Trăn, trong giọng

nói

ẩn

chứa ý dụ dỗ như có như

không.

Diệp Trăn Trăn thẳng thắn

nói, “Hoàng thượng, ngài biết



ta có bệnh lạ,

không

thể thị tẩm.” Thị tẩm ta liền ói à.

“Lại đây, Trẫm

không

chạm vào ngươi.” Kỷ Vô Cữu thề thốt bảo đảm.

Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, ngươi chạm vào ta ta liền ói cho ngươi xem. Vì vậy nàng yên lòng, leo lên giường. Vì người hầu hạ đều bị Kỷ Vô Cữu cho lui, nên

hắn

đích thân giúp nàng cởϊ áσ ngoài, thu dọn thỏa đáng.Điều này làm Diệp Trăn Trăn có chút thụ sủng nhược kinh.

Sau đó,

hắn

quấn đến, đem bắt nàng vào trong ngực, ôm chặt.

Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.

Kỷ Vô Cữu khẽ thở dài bên tai nàng, “Ngủ

đi, Trẫm

đã

nói

không

chạm vào ngươi.” Tạm thời

khôngchạm vào.

Diệp Trăn Trăn

thật

không

yên tâm. Nhưng cứng người

một

lúc lâu, mệt mỏi kéo đến, nàng cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nhuyễn hương trong ngực, Kỷ Vô Cữu

không

ngủ được.

hắn

cảm thấy mình quả thực là tự làm tự chịu. Có biết bao nhiêu nữ nhân mà

không

phản ứng, nhất định điên cuồng mơ tưởng con người này.

hiện

tại ôm nàng trong ngực lại chỉ có thể xem chứ

không

thể ăn. Đây

không

phải là có bệnh sao!

Ôm người này vào trong ngực dường như giảm bớt nỗi khát vọng nào đó của

hắn, nhưng…

không

đủ, rất rất

không

đủ.

hắn

cảm thấy trái tim của mình như bị xé toạc ra,

không

đau, nhưng lại cực kỳ

khôngthoải mái, càng tiếp cận nàng, càng thấy trống rỗng khó nhịn.



ràng nàng

đang

gần bên, mà lại cảm thấy như nàng cách

hắn

rất xa.

hắn

bất giác xiết chặt vòng tay, đổi lại làm nàng

không

thoải mái hừ

nhẹ.

Kỷ Vô Cữu cúi đầu,

nhẹ

nhàng hôn lên mái tóc mây đen của nàng, đôi môi dao động, dần dần chuyển đến cổ.

hắn

hít sâu

một

hơi, mùi thơm cơ thể nàng quanh quẩn nơi chóp mũi, nhàn nhạt

không

rõnhưng lại như có ma lực câu hồn nhϊếp phách.

Vì vậy tiểu huynh đệ

đang

ngủ say của

hắn

không

chịu khống chế ngẩng đầu…

***

Ngày hôm sau khi hạ triều, Kỷ Vô Cữu đến Khôn Ninh Cung

thì

phát

hiện

không

có Diệp Trăn Trăn, cung nữ

nói

nàng đến Thái Dịch Trì chơi trượt băng.

Nam nhân theo đuổi nữ nhân, chỉ có

một

điều quan trọng nhất: phải thường xuyên khiến cho người đó cảm nhận được

sự

tồn tại của mình. Kỷ Vô Cữu cực kỳ tinh chuẩn nắm chắc điểm này, vì vậy

hắn

cũng thay quần áo, dời giá đến Thái Dịch Trì.

Bên hồ

đã

tụ tập rất nhiều người, thập phần náo nhiệt. Kỷ Vô Cữu phát

hiện

Diệp Trăn Trăn đúng là có bản lĩnh này, nàng

đi

đến đâu liền mang náo nhiệt đến đó. Bất chấp là nơi trầm lặng bao nhiêu cũng có thể bị nàng làm dậy lên bầu

không

khí như lửa nóng.

Thái Dịch trì rét đậm,

trên

mặt hồ

đã

kết

một

tầng băng

thật

dày, cứng như đá, người ta có thể yên tâm đạp lên đó. Diệp Trăn Trăn sai người làm

một

đôi giày đặc chế, đế giày bằng gỗ, trước sau hơi nhếch lên như

một

chiếc thuyền

nhỏ. Đế giày được mài dũa

thật

láng, trượt

trên

mặt băng

một

cái, quả thực gió thổi qua là có thể tự mình chạy về phía trước.

Nàng giẫm lên đôi giày này, ở

trên

mặt băng cười hi hi haha, nghênh ngang xông thẳng.

Cho dù thân thủ tốt cỡ nào,

một

người lần đều tiên trượt băng đều

không

làm chủ được trọng tâm, rất dễ

không

giữ được thăng bằng. Diệp Trăn Trăn lảo đảo vài cái, lúc nào cũng như muốn ngã xuống, nhưng ở thời khắc cuối cùng đều trụ lại được. Vương Hữu Tài dẫn vài tên thái giám đứng

trên

mặt băng, ý định ban đầu là bảo hộ cho Diệp Trăn Trăn, ngờ đâu ốc còn

không

mang nổi mình ốc, ngã lăn lộn mấy vòng.

Dần dần khống chế được thân thể, Diệp Trăn Trăn bỏ lại bọn người Vương Hữu Tài, giẫm lên giày trượt băng lao ra, nhìn từ xa giống như

một

áng mây hồng trôi nhanh hoặc như

một

con thủy điểu lông vũ hoa lệ đầy phấn chấn.

Kỷ Vô Cữu thấy rất thú vị, cũng đạp lên mặt băng, bước chậm vào trong ao. Hôm nay

hắn

mặc

mộtthân bạch y hiếm thấy, tóc đen như thác, mặt như trăng thu, cao lớn vững chãi giữa trời băng đất tuyết, vạt áo khẽ bay, tựa như tiên giáng trần.

“Hoàng thượng tránh ra! Mau tránh ra!” Diệp Trăn Trăn trượt nhanh, cao giọng hô. Nàng phát

hiện

thiết kế giày này có chút

không

ổn ----

không

có cách dừng lại! Mắt thấy Kỷ Vô Cữu xuất

hiện

phía trước, nàng muốn tránh nhưng thân

không

do mình, chỉ phải hô to để

hắn

rời

đi. Nàng nghĩ thầm với thân thủ của Kỷ Vô Cữu, nhất định

sẽ

không

bị đυ.ng trúng.

Nhưng Kỷ Vô Cữu lại như bị dọa ngây ra, đứng tại chỗ

không

hề nhúc nhích.

A a a ---- bùm!

Diệp Trăn Trăn dùng

một

tư thái

anh

dũng bá khí như sói bổ nhào vào người Kỷ Vô Cữu, dưới xung lực, hai người cũng ngã xuống đất, Diệp Trăn Trăn ưỡn thẳng lưng, phát

hiện

mình

đang

cưỡi

trên

người Kỷ Vô Cữu…

Ặc…



hắn, có vẻ như rất hưởng thụ?

Kỷ Vô Cữu đường hoàng nằm

trên

đất, nheo mắt nhìn nàng. Nàng quay lưng về phía mặt trời, ánh mặt trời vào đông vô cùng ấm áp, kết thành

một

quầng sáng chung quanh thân nàng, tia sáng lướt qua bờ vai nàng, rọi vào hai mắt của

hắn. Mắt

hắn

bị chói có chút mỏi, cũng

không

thể nhìn



ràng, chỉ có thể thấy

trên

phông nền ngói xanh là

một

mảng màu hồng và trắng sáng rực mà sôi động, tựa như bức tranh Tây Dương mực đậm màu, lại như rặng mây đỏ cùng trắng

đang

dạo chơi, làm cho

hắn

hoảng hốt như đến chốn tiên cảnh.

“Hoàng thượng, ngài

không

có chuyện gì chứ?” Diệp Trăn Trăn thấy thần sắc Kỷ Vô Cữu khác thường, lo sợ

hắn

bị mình đυ.ng đến hỏng đầu óc. Nàng duỗi tay vỗ nhè

nhẹ

lên mặt

hắn.

“Ngươi…” Kỷ Vô Cữu mở miệng, lại

không

nói

tiếp.

Cũng vào lúc này, Diệp Trăn Trăn phát

hiện

mình đại bất kính, nàng muốn bò dậy khỏi người

hắn,

không

ngờ rằng vừa mới động,

hắn

đột nhiên trở mình, ôm nàng lăn hai vòng rồi đặt nàng ở dưới thân.

Bây giờ hai người tiếp xúc càng gần, hơi thở như lửa nóng của

hắn

phun

trên

mặt nàng làm nàng mất tự nhiên dời mắt

đi.

“Ta làm sao vậy?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

Kỷ Vô Cữu mở tay ra, trong lòng bàn tay là

một

cây trâm hợp hoan. Đó là do Diệp Trăn Trăn làm rơi trong lúc hai người lộn vòng.

hắn

vừa cắm cây trâm vào chỗ cũ, vừa giúp nàng sửa lại tóc rối bên thái dương. Sau đó,

hắn

đột nhiên cúi thấp đầu, lúc nàng chưa kịp phản ứng

thì

đôi môi

đã

dán sát vào trán nàng, nụ hôn mềm

nhẹ

mà có lực,

thật

lâu sau vẫn chưa rời.

Ngươi nhất định

không

trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.