Edit: fujiko
Beta: Bách Tử LiênHoàng thượng gần đây có chút nóng nảy.
Mấy ngày nay, vô luận là triều đình hay là hậu cung, chỉ cần là người gặp qua Kỷ Vô Cữu, đều
sẽ
có ấn tượng như vậy. Mặt
hắn
dài ra, nét mặt u ám,
ẩn
nhẫn tức giận, giống như
một
ngọn núi lửa di động lúc nào cũng có khả năng bùng nổ. Nô tài Càn Thanh Cung giờ đến
đi
đường cũng phải tay chân rón rén, chỉ sợ lỡ gây ra nửa điểm tiếng vang làm bệ hạ mất hứng
thì
lập tức có trò vui rồi.
Cho nên mấy ngày nay, bọn cung nữ, thái giám ra vào cung Càn Thanh đều an tĩnh tựa miêu,
đi
đường như lướt
trên
mặt đất.
rõ
ràng là nơi người sống ra ra vào vào mà lại tràn ngập quỷ khí, khiến lòng người
thật
sự
bất an.
Lúc Phương Tú Thanh từ Càn Thanh Cung
đi
ra, mới phát
hiện
mình
không
mang khăn tay.
hắn
nâng tay áo quan phục nhất phẩm thêu tiên hạc lên,
nhẹ
nhàng xoa xoa mồ hôi rịn
trên
trán. Càn Thanh Cung là nơi ở của Hoàng thượng, ngoại thần phẩm cấp bình thường
không
có tư cách tùy ý ra vào, nhưng Phương Tú Thanh là trọng thần Nội Các, là trụ cột nước nhà, thỉnh thoảng
sẽ
được Hoàng đế bệ hạ triệu kiến ở chỗ này, ý kì trọng đãi. Kỳ
thật
hai gia hỏa tụ tập
một
chỗ hơn phân nửa là nghiên cứu nên chỉnh Diệp Tu Danh như thế nào, lần này cũng
không
ngoại lệ. Nhưng điều khiến Phương Tú Thanh thấy bất ngờ là Hoàng thượng mấy ngày nay ra tay thực ngoan tuyệt, dùng thủ đoạn lôi đình thu thập người Diệp đảng, nên đánh
thì
đánh, nên đổi
đi
nơi khác
thì
đổi
đi, còn thuận tiện đem Binh bộ thu về phạm vi thế lực của mình. Như vậy, trong lục bộ, Diệp Tu Danh hoàn toàn nắm giữ chỉ có ba cái, vốn liếng trong tay
hắn
cũng ngang bằng Diệp Tu Danh rồi.
Chẳng qua Diệp Tu Danh tại Đô Sát Viện rất có uy vọng, lần này Kỷ Vô Cữu thẳng tay chà đạp nên bị nhóm ngôn quan mắng cẩu huyết lâm đầu. Nhưng với ngôn quan lại
không
thể trừng phạt, ngươi đánh
hắn
càng đau,
hắn
càng hưởng thụ, quay đầu còn vạch vết thương
trên
mông mình ra khoe với lão bà: nhìn
đi, nhìn
đi, đây là Hoàng thượng đánh! Đây là chứng cứ ta vì nước vì dân can gián!
Kỷ Vô Cữu cảm thấy bọn ngôn quan
không
chỉ hết sức can gián mà còn hết sức bỉ ổi, hết sức đê tiện, hết sức hèn hạ!
Nếu là bình thường
thì
hắn
cũng nhịn, dù sao cũng nhịn nhiều năm, nỗi khổ của kẻ làm Hoàng đế cũng
không
chỉ có vậy. Nhưng lần này, tâm tình
hắn
không
tốt. Vốn ôm
một
bụng lửa giận
không
có đường nào phát tiết, vừa vặn có người gấp gáp đâm đầu vào họng súng,
thật
là … tốt quá.
Ngôn quan
không
phải là
không
thể đánh sao? Vậy phụ thân
hắn
hẳn có thể đánh
đi? Nhi tử
hắn
hẳn có thể đánh
đi? Huynh đệ, thúc thúc, bá bá, thân tộc, bằng hữu
hắn… có thể đánh
đi?
Có câu nước quá trong ắt
không
có cá,
trên
quan trường lăn lộn, có mấy người hoàn toàn trong sạch, tội danh
thật
quá dễ tìm. Hơn nữa thời điểm Kỷ Vô Cữu chọn người chỉ chọn những thân thể khỏe mạnh, đánh cũng
không
ra di chứng, có đánh cũng chỉ đánh hai mươi hèo, đủ để bọn họ về nhà khóc là được.
Vì thế nhóm ngôn quan kiêu căng ngạo mạn rốt cuộc bị hoàng đế lấy phương thức ly kỳ dập tắt.
Diệp Tu Danh bị chiêu vây Ngụy cứu Triệu đẹp đẽ lại phức tạp này làm tức giận
không
nhẹ, lão tự giam mình trong phòng
đi
qua
đi
lại, trong miệng
không
ngừng mắng “Tiểu hỗn đản!”. Diệp Khang Nhạc ở ngoài cửa nghe được mà kinh hồn táng đảm, vội vàng phân phó người canh giữ nghiêm ngặt bốn phía, loại lời này nếu như đến tai Hoàng đế là đủ xét nhà diệt tộc. May mà Diệp Tu Danh còn chưa tức giận đến mức hồ đồ, trong lòng vẫn biết tiểu hỗn đản rốt cuộc là ai, cũng
không
nói
tên ra miệng. Nếu có người cố tình đem chuyện này ra bắt lỗi, dù sao nhà bọn họ tôn tử nhiều, tùy tiện đem đứa nào ra đều là tiểu hỗn đản.
Công bằng mà
nói, Phương Tú Thanh kỳ
thật
có chút bội phục Kỷ Vô Cữu.
hắn
tự hỏi nếu như là
hắn, đối mặt với nhiều người như vậy,
không
chắc có thể nghĩ ra được thủ đoạn nào
âm
hiểm lại uyển chuyển, có thể khống chế thương vong hợp lý hơn, vừa trả thù vừa thoát thân.
hắn
vẫn coi trọng vị Hoàng đế này, bằng
không
cũng
sẽ
không
sớm đứng ở bên cạnh
hắn, ở bên mặt ngoài cùng Diệp Tu Danh đối nghịch. Chẳng qua
không
biết vì lý do gì, Hoàng thượng bình thường hỉ nộ
không
hiện, vài ngày nay lại
không
thể khống chế tâm tình, nhìn ai đều như khổ chủ đòi nợ. Rốt cuộc là tuổi trẻ, lòng dạ chưa đủ sâu.
Kỳ
thật,
nói
một
lời công đạo, “lòng dạ” … là vô tội.
trên
giường bị nữ nhân dùng phương thức kia khinh bỉ, loại chuyện này sợ cũng chỉ có thái giám mới có thể giữ được thái độ thản nhiên.
Phương Tú Thanh lau xong mồ hôi, nhìn về người tiễn
hắn
ra cung Phùng Hữu Đức vẫn đứng cạnh bên, cười
nói, “Phùng công công mỗi ngày theo sát Hoàng thượng lo liệu, phần vất vả này
thật
khiến lão phu hổ thẹn.”
Phùng Hữu Đức cười, “Đại nhân
nói
chuyện quá khách khí rồi, hầu hạ tốt Hoàng thượng là bổn phận của chúng ta, nào dám
nói
vất vả.”
Phương Tú Thanh cùng
hắn
khách sáo vài câu, liền hỏi, “Phùng công công, Hoàng thượng gần đây long thể vẫn an khang chứ?”
“Phùng đại nhân quan tâm Hoàng thượng như thế,
thật
là trung tâm chứng giám”, Phùng Hữu Đức cười
nói, “Ngài yên tâm, thái y
nói
Hoàng thượng thân thể rất tốt, chỉ là tâm tình
không
tốt, tích tụ trong lòng.”
“không
biết Hoàng thượng vì sao trong lòng tích tụ?”
“Nô tài cũng
không
rõ
ràng lắm, chỉ biết là từ khuya ngày đông chí, Hoàng thượng từ Khôn Ninh Cung
đira
đã
thế.”
Phương Tú Thanh thoáng nghe
đã
hiểu. Mọi người đều là người thông minh,
không
cần
nói
quá mức
rõrệt.
hắn
nhìn xung quanh
một
chút, cười hỏi, “
không
biết tiểu nữ ở trong cung có gây ra tai họa gì
không?”
“Phương đại nhân sao lại
nói
vậy, Hiền Phi nương nương chính là bảo vật trong lòng Hoàng thượng, trước đó vài ngày chấp chưởng lục cung, hiền thục đúng mực, rất được lòng người.”
Phương Tú Thanh cũng
không
hỏi nhiều, cười bái biệt Phùng Hữu Đức.
Đưa mắt nhìn Phương Tú Thanh rời
đi, Phùng Hữu Đức quay người, nhìn hướng Càn Thanh Cung thấy
một
thái giám gọi là Vu Cát,
đang
trốn tại sau tường dáo dác nhìn về hướng này.
Phùng Hữu Đức khiển trách, “Ngươi thế nào
không
ở trong cung chờ phân phó, ở chỗ này trốn trốn tránh tránh làm cái gì? Nếu để Bệ hạ trông thấy, ngươi
không
muốn sống nữa hả?”
Vu Cát kề sát đến, cười làm lành, “Phùng công công, nô tài hôm nay
không
phải trực ban … Hoàng thượng mấy ngày nay sắc mặt
không
tốt, rốt cuộc là làm sao thế?”
Phùng Hữu Đức dí phất trần vào trán Vu Cát, “Ngươi thành
thật
làm việc cho ta, điều
không
nên hỏi
thìđừng hỏi.”
Vu Cát thấy xung quanh
không
có người, hạ giọng thần bí
nói, “không
phải nô tài lắm miệng, công công ngài chẳng lẽ …
không
nghĩ đến phương diện kia
một
chút?”
“Ngươi đến cùng muốn
nói
cái gì?”
“Hoàng thượng mấy ngày nay
không
lâm hạnh phi tử.”
Phùng Hữu Đức trong lòng hồi hộp, chẳng lẽ Hoàng thượng lại hư, vẫn phải bồi bổ? Nhưng tuổi còn trẻ mà phải bồi bổ ở phương diện kia
thật
sự
sẽ
không
xảy ra vấn đề sao…
“Công công, ngài có điều
không
biết. Nữ nhân, giống như thức ăn, ăn mãi sơn hào hải vị cũng nên thay đổi khẩu vị.”
“Đổi khẩu vị gì?”
“Món ăn dân dã”
Phùng Hữu Đức đột nhiên hiểu
rõ
ý tứ của Vu Cát, vung phất trần đánh mạnh lên đầu
hắn
ta, “Ta đánh ngươi, tiểu súc sinh, có miệng
không
biết giữ, những lời này ngươi cũng dám
nói
lung tung! Ngươi … trong bụng toàn quỷ ý! Hoàng thượng biết
không
chém đầu ngươi mới là lạ!”
Vu Cát ôm đầu, “Ai ô ô, nô tài sai lầm rồi! Phùng công công, Phùng sư phụ, Phùng đại gia gia … nô tài
thật
sự
sai rồi!”
Phùng Hữu Đức
một
cước đem
hắn
đá văng ra, “Cút!”.
Vu Cát nghiêng ngả, lảo đảo chạy trối chết, lưu lại Phùng Hữu Đức đứng tại chỗ, vẻ mặt bí hiểm.
***
Kỷ Vô Cửu ngồi trong đình gảy đàn cổ. Thanh
âm
đinh đinh
đang
đang
thập phần dễ nghe, nhưng bên trong tựa hồ
ẩn
chứa … ừm, sát ý?
Dưới bậc thềm Hứa Tài tử nhanh nhẹn nhảy múa. Nàng ta
một
thân váy lục sắc, chất liệu mềm mại, vạt áo tung bay, giữa vạn vật ảm đạm ngày đông có vẻ tràn trề sức sống.
Kỷ Vô Cữu dường như như
không
thấy Hứu Tài tử. Hai mắt
hắn
nhìn khoảng
không
phía xa, ngón tay gảy huyền cầm tốc độ nhanh hơn, tiếng đàn đột nhiên như mưa rào rơi trắng ngày hạ, lại như thiên quân vạn mã bôn ba chém gϊếŧ. Hứa Tài tử cước bộ dần dần hỗn loạn, rốt cuộc vô lực, mất thăng bằng, ngã
trên
mặt đất.
Tiếng đàn ngưng bặt.
Kỹ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn đứng cách đó
không
xa, ngón tay
không
nhịn được ấn dây đàn, dây đàn bị áp căng cứa vào da thịt đau như đao cắt.
hắn
tâm tình
không
tốt, đau cũng
không
có cảm giác, Diệp Trăn Trăn cũng nghẹn
một
bụng hỏa. Ở góc độ của nàng, ghê tởm, nôn mửa khi cùng nam tử thân mật đại khái là
một
loại quái bệnh, Kỷ Vô Cữu chính là nguyên nhân dẫn đến quái bệnh, cũng là người chứng kiến. Bởi vậy,
hắn
chỉ cần vừa xuất
hiện, liền tương đương nhắc nhở nàng: ngươi có bệnh!
Nàng có thể nào
không
căm tức.
Hứa Tài tử ở
một
bên được cung nhân nâng dậy. Nàng nhìn Cửu Vô Cữu, miệng cong lên, dịu dàng
nói, “Biểu ca, vừa rồi huynh đàn quá nhanh.”
Kỷ Vô Cữu đứng dậy,
đi
xuống bậc thang,
một
tay nâng Hứa Tài tử, “không
sao chứ?” Mặc dù
nóichuyện với nàng, ánh mắt lại chuyển hướng Diệp Trăn Trăn, thấy nàng sắc mặt
không
tốt
thì
dứt khoát ôm lấy bả vai Hứa tài tử, để cho nàng ta
nhẹ
nhàng tựa vào trong ngực
hắn.
Hứa tài tử sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với Kỷ Vô Cữu.
Diệp Trăn Trăn nhìn nhìn đôi cẩu nam nữ, trong đầu tính toán. Nàng
không
có biện pháp khi dễ Kỷ Vô Cữu, vậy
thì
đành khi dễ thân biểu muội của
hắn.
Hơn nữa, nàng
đã
sớm muốn răn đe Hứa Tài tử. Người này tuy chỉ là Lục phẩm Tài tử nhưng ỷ vào mình là người nhà mẹ Thái hậu, cùng Kỷ Vô Cữu là thanh mai trúc mã, cho nên thực
không
an phận. Nàng ta cùng Thái hậu thông đồng làm
không
ít chuyện mờ ám, cho rằng bổn cung
không
nhìn ra được sao, phải biết là bản cung thông minh tuyệt đỉnh!
“Biểu ca chúng ta
đi
thôi.”, Hứa Tài tử
nói.
“Thấy bổn cung cũng
không
cần quỳ xuống hành lễ sao, biểu muội?” Diệp Trăn Trăn vừa
nói
vừa
đi
đến trước mặt bọn họ.
Hứa Tài tử vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Kỷ Vô Cữu, người đằng sau buông nàng ra
nói, “Hoàng hậu
nóiđúng, lễ nghi
không
thể bỏ.”
Hứa Tài tử kỳ
thật
không
tính kiêu ngạo, ương ngạnh, nàng
hiện
tại cũng
không
có tiền vốn để thị sủng mà kiêu,
nói
thật
Kỷ Vô Cữu có thể liếc mắt xem nàng
đã
đủ để nàng kích động. Cho nên lúc này ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ “Thần thϊếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Diệp Trăn Trăn
không
cho nàng ta đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng ta, cười
nói, “Nếu ngươi
đã
gọi Hoàng thượng là biểu ca,
không
bằng cũng gọi bổn cung là biểu tẩu có được
không?”
Trong nháy mắt sắc mặt Hứa Tài tử có chút xấu hổ, gọi Kỷ Vô Cữu là biểu ca còn mang điểm thân mật cùng mập mờ, nếu gọi Diệp Trăn Trăn là biểu tẩu, chẳng phải nhận định nàng ta và Kỷ Vô Cữu chỉ là quan hệ huynh muội?
“Thần thϊếp
không
dám.”
“không
dám sao? Ta thấy ngươi gọi biểu ca hăng hái lắm, có gì mà
không
dám?”
Hứa Tài tử trầm mặc trong chốc lát, thấy Kỷ Vô Cữu
không
có ý định giải vây cho mình, đành phải
nói, “Thần thϊếp biết sai.”
“Biết sai là được. Nếu trong cung người người đều giống ngươi
không
biết lớn
nhỏ,
không
có
trên
dưới, chẳng phải
sẽ
loạn mất sao. Ngươi và Hoàng thượng cảm tình thâm hậu, bổn cung vốn
không
muốn phạt ngươi, chỉ là hôm nay nếu
không
phạt, sau này ai nấy đều học theo ngươi …”
“Thần thϊếp cam nguyện lĩnh phạt.”
“Nếu như thế, quỳ ngoài cửa Khôn Ninh Cung hai canh giờ
đi.”
Ngoài cửa Khôn Ninh Cung là Ngự hoa viên, nơi này là chỗ nhiều người qua lại nhất hoàng cung, Hứa Tài tử quỳ như vậy liền nổi danh,
không
ai
không
biết nàng ta.
Mùa đông, mặt đất vừa lạnh vừa cứng, Hứa Tài tử tuy
trên
người có mặc áo choàng dày, vẫn bị lạnh đến mức phát run lẩy bẩy. Khuôn mặt nàng ta bị lạnh đến trắng bệch, duy chỉ có
một
đôi mắt sáng quắc hữu thần, xuyên thấu cửa cung Khôn Ninh, nhìn chằm chằm vào chính điện.
Diệp Trăn Trăn ở
một
bên nhìn, quay đầu hỏi Kỷ Vô Cữu bên cạnh, “Ngươi
không
đau lòng?”
“Vì sao Trẫm phải đau lòng?”
Quên mất, ngươi là kẻ
không
có trái tim.
Hai người trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, cùng lúc nhớ tới cái gì, mặt tối sầm lại, quay đầu
đi
khôngnhìn đối phương nữa.
Hừ!