Chương 26: Liên châu*

đạn bắn liên tiếp

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Hứu Vi Dung

thật

sự

xứng đáng với hai chữ “tuyệt sắc”, dáng người cao gầy, mặt trái xoan, da thịt trơn bóng trắng nõn như trứng và luộc lột vỏ, đôi mắt ướŧ áŧ vô cùng linh động.

Sáng sớm nàng ta đến thỉnh an Diệp Trăn Trăn

thì

nhận được

sự

chú ý của tất cả mọi người. Theo lệ, Tài tử chỉ có thể đứng, nhưng suy xét đến việc nàng ta lần đầu được ban ơn mưa móc, Diệp Trăn Trăn vô cùng quan tâm săn sóc ban cho nàng ta ngồi.

Hứa Tài tử là cháu

gái

của Thái hậu, biểu muội của Hoàng đế nên người thường gây thù hằn xung quanh như Lệ Phi hay kẻ chuyên ra chiêu mèo đùa chó như Hi Tần cũng

không

dám bạo gan làm gì nàng ta. Vì thế tuy rằng tối qua Hoàng đế nghỉ lại chỗ nàng ta, hôm nay cũng

không

ai lên tiếng

nói

lời chua ngoa gì, khắp Khôn Ninh Cung là

một

khung cảnh hài hòa.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt khách khí của mọi người dành cho mình, trong đầu Hứa Tài tử lại

âm

thầm phát khổ. Tối qua Kỷ Vô Cữu

thật

sự

ngủ bên cạnh nàng ta, nhưng từ đầu tới cuối

không

hề chạm vào nàng ta. Thân là nữ nhi, nàng ta lại

không

thể chủ động câu dẫn

hắn.

Diệp Trăn Trăn ban thưởng vài món đồ như thường lệ. Kỷ Vô Cữu

đã

sớm

nói

không

cho phép nàng thưởng cóc nữa nên phần thưởng hôm nay cũng

không

có gì mới lạ, Hứa Tài tử chỉ nhìn lướt qua liền sai người nhận lấy, chính mình đứng dậy tạ ơn. Xét đến cùng cũng vì Diệp Trăn Trăn cản trở nên bản thân chỉ có thể được phong làm Lục phẩm Tài tử, Hứa Tài tử đương nhiên

không

có hảo cảm với Diệp Trăn Trăn, nhưng địa vị hai người cách xa, nàng ta

không

dám thất lễ.

Xung quanh có người nhìn ra điểm thú vị, Hi Tần

nói: “Thần thϊếp thấy hình như xâu chuỗi đeo tay mộc hương nương nương ban tặng Hoàng thượng cũng có

một

chuỗi?”

Ôn Tiệp dư phụ họa, “Đúng là như thế, hôm kia thần thϊếp còn thấy Hoàng thượng đeo nó.”

Bảo bối của Diệp Trăn Trăn quá nhiều, phần lớn nàng đều

không

nhớ



lai lịch. Nhưng nàng rất yên tâm về Tố Nguyệt và Tố Phong, hai người bọn họ

sẽ

không

mang đồ Kỷ Vô Cữu tặng nàng cho người khác.

Chuỗi đeo tay này đúng

thật

không

phải do Kỷ Vô Cữu tặng, mà là cống phẩm của

một

tiểu quốc Tây Vực, chỉ có hai chiếc. Kỷ Vô Cữu thấy mùi hương

trên

xâu chuỗi có thể thanh tâm tĩnh trí, liền giữ lại

một

chiếc, những thứ khác đều được đưa đến Khôn Ninh Cung để Diệp Trăn Trăn ban thưởng xuống. Cho nên chuỗi đeo tay này mới có tại Khôn Ninh Cung.

Hứa Tài tử nghe vậy, trở về lập tức đeo xâu chuỗi này. Buổi chiều nàng ta

một

mình

đi

gặp Thái hậu, vừa lúc Kỷ Vô Cữu cũng ở đấy, ba người cùng ngồi chung

nói

chuyện

một

lát. Hứa Tài tử để ý nhìn cổ tay Kỷ Vô Cữu, quả nhiên phát

hiện

tay trái

hắn

cũng có đeo

một

chuỗi mộc hương giống chiếc của nàng ta như đúc.

Lúc về hai người

một

trước

một

sau ra khỏi Từ Ninh Cung, Hứa Tài tử

không

để ý thân phận khác biệt, nhanh chân bước tới, kéo tay Kỷ Vô Cữu. Dù sao trước kia nàng ta cũng hay làm như vậy.

“Cười cái gì?” Kỷ Vô Cữu hỏi.

“Biểu ca,” Hứa Tài tử kéo tay Kỷ Vô Cữu lên, bản thân cũng duỗi tay cho

hắn

nhìn, “Huynh nhìn xem.”

Kỷ Vô Cữu nghe nàng ta gọi

hắn

là biểu ca chứ

không

phải Hoàng thượng

thì

đã

có chút

không

thích ứng, lúc nhìn thấy món đồ giống như đúc

trên

cổ tay hai người, liền hỏi, “Ngươi có được cái này từ đâu?”

“Hoàng hậu nương nương ban thưởng.”

Hoàng hậu có thứ này cũng

không

có gì lạ, Kỷ Vô Cữu thu tay lại,

không

tiếp lời.

Hứa Tài tử như chim

nhỏ

nép vào người

hắn, nở nụ cười duyên dáng động lòng người, “Biểu ca biểu muội, trời sinh

một

đôi.”

Kỷ Vô Cữu dừng bước, khẽ đẩy nàng ta ra, “Lời này cũng do Hoàng hậu

nói?”

Ý tứ cự tuyệt của đối phương quá mức



ràng, Hứa Tài tử cúi đầu



đơn, “Lời này

không

tốt sao?”

“không

tốt, về sau

không

nên

nói

như vậy nữa,” Kỷ Vô Cữu dường như

không

nhận ra

sự

thất vọng của nàng ta,

hắn

tháo xâu chuỗi của mình, đặt vào trong tay nàng ta, “Nếu ngươi thích, cái này cũng tặng cho ngươi.”

nói

xong,

không

để ý tới phản ứng của Hứa Tài tử, sải bước rời

đi.

Hứa Tài tử cúi đầu nhìn xâu chuỗi trong tay, cắn răng, nét giận dữ dần

hiện

lên trong mắt. Hứa Vi Dung nàng cùng Kỷ Vô Cữu mới là thanh mai trúc mã, mới đích thực là

một

đôi trời sinh, người đứng bên cạnh

hắn

vốn nên là nàng ta. Chỉ vì gia gia Diệp Trăn Trăn có quyền thế, biểu ca mới bị nữ nhân này cướp

đi.

Việc này làm sao nàng ta cam tâm cho được!

***

Diệp Trăn Trăn

không

biết Kỷ Vô Cữu phát điên vì chuyện gì, đột nhiên đem

thật

nhiều tấu chương chạy đến Khôn Ninh Cung của nàng phê duyệt.

Tuy rằng bên ngoài khí đông lạnh lẽo tràn ngập, nhưng trong Khôn Ninh Cung đốt địa long, buồng lò sưởi đặt hai chậu than, bên trong chất đầy than chỉ bạc hảo hạng

không

khói, cháy rừng rực làm cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Chậu thủy tiên ở cửa cũng nhờ vào hơi ấm này mà nở hoa, những đóa hoa màu trắng tươi ngon mọng nước tản ra hương thơm dìu dịu, khiến người ngửi được liền cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, chẳng trách người người đều muốn làm Hoàng hậu, dựa vào địa long có ở Khôn Ninh Cung, nàng cũng

không

thể bị phế.

Lúc Kỷ Vô Cữu đến, Diệp Trăn Trăn

đang

chơi Hoa Dung Đạo*. Người kỳ tài trong dân gian gọi là Sử Thiên Trường kia cũng

đã

cải tiến trò Hoa Dung Đạo này

một

chút khiến nó càng thêm phức tạp và siêu việt. Kỷ Vô Cữu thấy Diệp Trăn Trăn

đang

chơi vui, mặt dày sáp đến gần, chỉ hai ba nước

đã

phá giải thế cục, làm Diệp Trăn Trăn trợn trắng mắt

một

phen.

*Hoa dung đạo là

một

trò chơi trí tuệ của Trung Quốc, nó được các nghệ nhân dân gian Trung Quốc sáng tạo căn cứ từ câu chuyện "Tam quốc diễn nghĩa" của Trung Quốc.


Đồ chơi này như sau: trong

một

khung hình chữ nhật (tương đương với bàn cờ của đồ chơi) có đặt 10 quân cờ to

nhỏ

khác nhau, như hình vẽ thể

hiện.

trên

bề mặt quân cờ đều có tên, trong đó Tào Tháo là 1 quân cờ lớn nhất, 5 quân cờ kích cỡ trung bình lần lượt là thuộc hạ của Lưu Bị tức "ngũ hổ tướng" là: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu và Hoàng Trung, thêm nữa là 4 quân cờ

nhỏ

là những lính quèn.


sự

sắp đặt của các quân cờ được thể

hiện

như trong hình vẽ, Tào Tháo bị vây tầng tầng lớp lớp, nhưng trong bàn cờ vẫn còn khe hở giữa hai ô

nhỏ

được coi như là lối thoát của Hoa dung đạo, vì vậy Tào Tháo vẫn còn

một

tia sống sót, ông ta có thể tận dụng cơ hội

nhỏ

bé này và có cơ hội là

sẽ

trốn ra.


Phê tấu chương

một

lát, Kỷ Vô Cữu đưa cho Diệp Trăn Trăn vài bản, “Trẫm thấy ngươi cả ngày

khôngcó việc gì làm chỉ chơi bời lêu lổng, chi bằng giúp Trẫm phê tấu chương

đi.”

Diệp Trăn Trăn vừa nhận lấy số tấu chương còn chưa xem liền giác ngộ được mục đích bất lương của Kỷ Vô Cữu. Bị sụp hố nhiều lần, người tự nhiên có vài phần kinh nghiệm. Nội dung mấy bản tấu chương này thoạt nhìn bình thường

không

có gì lạ, bên

trên

đều

đã

có ghi dự tính của các thần tử, chỉ chờ Hoàng đế ra quyết định sau cùng. Nhưng đọc kỹ, Diệp Trăn Trăn liền phát

hiện

ra sát khí:

một

bản trong số đó là của Phương Tú Thanh, đề cập đến việc Đại Đồng đổi Tổng binh. Tổng binh tiền nhiệm vì cắn xén quân lương dẫn tới quân lính bất ngờ làm phản, Kỷ Vô Cữu

không

chút hàm hồ, phái người đến chém đầu

hắn

tại chỗ; sau đó tịch thu gia sản đem bổ sung quân lương, an ủi lòng quân.

hiện

tại ghế Tổng binh

đang

trống, trong tấu chương Phương Tú Thanh đề bạt Lý Húc lên làm Tổng binh mới.

Vấn đề chính là ở chỗ này, Lý Húc là

anh

em cột chèo với đại ca của Diệp Trăn Trăn – Diệp Tín Phương, thuộc Diệp đảng, Phương Tú Thanh

hắn

diễn trò ân cần gì chứ?

Lý Húc này, Diệp Trăn Trăn tuy rằng chưa gặp qua nhưng cũng

đã

nghe

nói

tới. Nghe

nói

hắn



một

hổ tướng, dũng mãnh vô cùng, nhưng tính tình nôn nóng, thích hợp ra trận gϊếŧ địch nhưng

không

thích hợp bày mưu nghĩ kế. Đại Đồng là trọng trấn tại biên quan, thường có giặc cướp quấy nhiễu dân lành, thân làm Tổng binh, trách nhiệm càng nặng càng lớn hơn

một

chút. Kỷ Vô Cữu

không

đồng ý chuyện này

thì

còn may;

một

khi

đã

đồng ý, tuy

nói

là đề bạt nhưng cũng

không

khác gì nướng Lý Húc

trên

lửa. Hơn nữa

trên

quan trường

không

có hiệp khách độc hành,

một

mình

hắn

phạm sai lầm nhưng Diệp thị chắc chắn

sẽ

bị liên lụy.

Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, tên cáo già họ Phương này

thật



một

kẻ giỏi tính toán,

hắn

giành cho mình

một

cái mỹ danh “chọn ngươi hiền

không

kể việc riêng”, ngược lại ra

một

đề khó cho Diệp đảng. Đương nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn phải xem ý của Kỷ Vô Cữu thế nào, chỉ là… Tên hỗn đản này đem tấu chương cho nàng xem là có ý gì?

Kỷ Vô Cữu có thể có ý gì đây?

hiện

giờ

hắn

đã

suy nghĩ



ràng rồi, Diệp Trăn Trăn tuy là cháu

gái

của Diệp Tu Danh nhưng cũng là vợ của Kỷ Vô Cữu

hắn, nữ nhi gả

đi

như bát nước

đã

hắn, bất luận

nói

thế nào

thì

nữ nhân này cũng là người nhà họ Kỷ

hắn,

một

khi

đã

như vậy

hắn

cũng

không

muốn làm nàng khó xử nữa. Tuy nhiên chỉ có

một

điểm, nếu

đã

gả cho

hắn

thì

phải

một

lòng suy nghĩ vì

hắn,

không

thể cứ chú ý đến thể diện và lợi ích của nhà mẹ đẻ.

Vì thế

hắn

đem bản tấu chương này đến thử Diệp Trăn Trăn

một

lần. Đáp án tiêu chuẩn là Diệp Trăn Trăn đem quyền quyết định trao cho Kỷ Vô Cữu, đồng thời tỏ vẻ mặc ngươi ra quyết định gì

thì

thê tử ta đây đều ủng hộ ngươi; cho dù

không

chọn được đáp án tiêu chuẩn, nếu như Diệp Trăn Trăn đồng ý với đề nghị của Phương Tú Thanh, Kỷ Vô Cữu cũng có thể chấp nhận.

Nhưng Diệp Trăn Trăn chọn

một

đáp án hoàn toàn trái ngược: Nàng nhấc bút son, đánh

một

dấu chéo cực lớn

trên

bản tấu chương kia, sau đó liền

nói: “Lý Húc hữu dũng vô mưu, khó làm nhiệm vụ này. Ta thấy mắt nhìn người của Phương đại nhân cũng chỉ có thế.”

Đây mới là Diệp Trăn Trăn. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm, thẳng thắn vô tư,

không

hề giữ lại như thế; làm cho

hắn

thật

không

thoải mái.

***

Tuy

nói

thương gân động cốt trăm ngày*, nhưng thân thể của Diệp Trăn Trăn vốn dĩ rất tốt, lại có thêm thuốc tốt thầy hay, mới hơn hai tháng, chân của nàng

đã

hoàn toàn khỏi hẳn.



nói

bị thương đến gân cốt cần điều dưỡng 100 ngày


Nàng chọn

một

phương thức

thật

đặc biệt để chúc mừng bản thân có thể vui vẻ nhảy nhót trở lại.

Chuyện kể rằng xế chiều hôm nay, Kỷ Vô Cữu

đang

vùi đầu làm việc tại Dưỡng Tâm Điện, bên ngoài có

một

thái giám ở Khôn Ninh Cung nghiêng ngả lảo đảo chạy tới quỳ

thật

mạnh xuống, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương điên rồi!”

Kỷ Vô Cữu nghe vậy liền quăng bút, chạy thẳng đến Khôn Ninh Cung. Phùng Hữu Đức ôm cái áo choàng màu đen đuổi theo, phủ lên cho

hắn.

Bên ngoài Khôn Ninh Cung

đã



không

ít người tụ tập, có chủ tử có nô tài, ai nấy đều ngửa đầu, miệng

không

tự giác há ra, giống như

một

hàng chim non

đang

chờ được cho ăn.

Kỷ Vô Cữu cũng ngửa đầu lên theo, khi nhìn thấy người đứng

trên

nóc nhà

thì

lập tức nổi trận lôi đình, “Diệp Trăn Trăn ngươi xuống đây cho ta!”

Diệp Trăn Trăn như là

không

nghe thấy lời

hắn

nói. Nàng đứng thẳng tắp

trên

nóc nhà, tay trái chống nạnh, tay phải giơ lên

một

cây điểu súng, ngửa mặt lên trời cười ta, “Ha! Ha! Ha!!!”

Lòng người bên dưới đều run lên. Khôn Ninh Cung cao rộng hùng vĩ khiến thân ảnh Diệp Trăn Trăn càng thêm vô cùng

nhỏ

bé, lại còn cách mặt đất xa như vậy, cho dù là người có thần trí thanh tỉnh cũng phải đề phòng hết sức, huống hồ Hoàng hậu nương nương…

Tố Nguyệt gấp đến độ sắp khóc, nàng chỉ mới dời mắt

đi, Diệp Trăn Trăn

đã

biến mất tăm, Khôn Ninh Cung nhiều người như vậy đều

không

biết người trèo lên đó bằng cách nào.

Vương Hữu Tài dẫn theo vài tên thái giám dựng

một

cái thang rồi từ từ trèo lên nóc nhà.

Đột nhiên Diệp Trăn Trăn hướng lên trời bóp cò ----

Bùm! Bùm! Bùm!

Tên thái giám khó khăn lắm mới bò đến mái hiên bị ba tiếng súng liên tiếp vang dội này dọa sợ run, cả người cùng thang đều ngã xuống, rơi trúng những người đứng vịn phía dưới, cả đám lăn ra đầy đất.

Trong nhóm người vây xem truyền đến

một

trận tiếng kêu kinh hãi, mọi người hoảng sợ liên tục lui về phía sau.

Chỉ có Kỷ Vô Cữu chắp tay sau lưng,

không

hề nhúc nhích như

một

gốc tùng mạnh mẽ. Hai mắt

hắnnhìn trân trân vào thân ảnh

trên

nóc nhà kia, đôi môi khẽ run.

----- vậy mà nàng

thật

sự

thành công.

Chơi đùa đủ rồi, Diệp Trăn Trăn đem súng vắt vào đai lưng, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào

đi

xuống. Lúc nàng leo lên dùng

một

sợi dây thừng có móc, bản thân lại biết chút công phu mèo quào, leo tường cũng

không

phải việc khó.

Nhưng bây giờ

đi

muốn

đi

xuống

thì

có chút phiền phức.

Vương Hữu Tài lại dẫn theo bọn thái giám bắt đầu dựng thang.

Kỷ Vô Cữu lúc này cũng bất chấp uy nghiêm của của Hoàng thượng, chạy như bay đến dưới mái hiên, giang hai cánh tay

nói

với Diệp Trăn Trăn, “Nhảy xuống!”

Diệp Trăn Trăn biết võ công Kỷ Vô Cữu giỏi nên nàng rất yên tâm giang hai tay buông mình, chao lượn như chim mà rơi xuống.

Quần chúng vây xem lại kêu lên kinh hãi.

Kỷ Vô Cữu ngửa mặt nhìn Diệp Trăn Trăn từ

trên

trời giáng xuống. Dưới bầu trời trong, mỹ nhân như hoa. Giờ phút này thời gian dường như dừng lại, mọi

âm

thanh cũng ngủ say,

hắn

chỉ nghe được tiếng tim mình đập.

Bùm. Bùm.

Diệp Trăn Trăn rơi chính xác vào ngực Kỷ Vô Cữu,

hắn

ôm nàng quay tại chỗ

một

vòng, giảm bớt động lượng

trên

người nàng, sau đó mới dừng lại.

Kỷ Vô Cữu ôm ngang Diệp Trăn Trăn trong ngực,

không

vội vã thả xuống mà là cúi đầu nhìn nàng, hỏi, “Liên tiếp mấy phát?”

“Sáu.” Lời ít mà ý nhiều.

Lần này đổi lại là Kỷ Vô Cữu ngử mặt lên trời cười to.

“Ha! Ha! Ha!!”

Tiếng cười trong trẻo nhưng bên trong

ẩn

chứa vài phần khí phách phá tan chín tầng mây.

âm

thanh

không

khó nghe nhưng từ miệng Kỷ Vô Cữu phát ra, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy có chút

không

thể tiếp nhận. Quân chúng vây xem nghe được trong lòng

không

ngừng sợ hãi, rối rít cảm thán, thôi rồi thôi rồi, lại thêm

một

người điên…