Chương 19: Con cóc

Từ sau khi bị đánh, Mã Đắc Lợi chưa vào cung lần nào.

Kỷ Vô Cữu tìm

một

người Tây Dương khác cho Diệp Trăn Trăn, lần này là

một

thầy tu, dân gian gọi là hòa thượng Tây Dương. Người này

đã

gần 60 tuổi, mặc

một

bộ áo dài màu đen rộng thùng thình

khônghợp vóc người lắm,

không

cài thắt lưng,

trên

cổ đeo

một

cây thánh giá bằng bạc. Tóc của ông ta trông như lớp lông cừu, dưới mũi là

một

chòm râu bạc dày như nhung, gần che hết cả miệng. Vừa nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Kỷ Vô Cữu liền biết ông ta

thật

sùng đạo: lão râu xồm này nhìn ai đều là vẻ mặt “Ngươi sa đọa rồi nhưng ngươi

không

cần lo lắng, Thượng Đế

sẽ

thứ lỗi cho ngươi”, lúc nhìn hoàng đế cũng

không

ngoại lệ.

Kỷ Vô Cữu khoan dung cho

sự

bất kính của

hắn, đưa

hắn

tới giới thiệu cho Diệp Trăn Trăn.

Hình dáng người này

không

đẹp mắt bằng Mã Đắc Lợi, phải tập trung tinh thần mới có thể thôi chú ý bộ râu rậm rạp mà nhìn kỹ diện mạo của ông ta.

“hắn

đi

trên

đường như là cái bao tải to thành tinh có cột sợi dây lông cừu tròn.” Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Trăn Trăn đối với người này.

sự

so sánh này làm Kỷ Vô Cữu lần nữa phun trà, thế nên mỗi lần thấy được lão râu xồm kia

thì

mấy chữ “bao tải to thành tinh” lại

hiện

lên trong đầu

hắn, giống như ma chú

không

xua

đi

được.

Lão râu xồm xưng hô là “Đậu tiên sinh”, Diệp Trăn Trăn cũng gọi như vậy. Đậu tiên sinh này kỳ

thật

so với Mã Đắc Lợi càng đúng ý của nàng, bởi vì ông ta biết chữ, cũng rất có học thức.

một

việc Diệp Trăn Trăn đặc biệt thích làm chính là lưu ông ta lại dùng bữa, sau đó ngồi bên cạnh cười híp mắt nhìn ông ta vất vả đưa cơm vào miệng để tránh

không

dính râu, rồi run râu nhai,

thật

là thú vị.

Quan sát vài ngày, Kỷ Vô Cữu phát

hiện

Diệp Trăn Trăn rất vừa lòng với người này,

hắn

cũng cảm thấy vừa lòng. Tưởng rằng việc này cứ vậy

đi

qua.

Nhưng Diệp Trăn Trăn

không

cho là vậy. Nàng tuy rằng ngực lớn nhưng trí tuệ

không

nhỏ, cũng

khôngquên Kỷ Vô Cữu

đã

hành hung Mã Đắc Lợi vô tội như thế nào. Nàng nghĩ, nàng nhất định phải hòa ván này.

nói

đến cũng

thật

khóe, vừa mới ngủ gật liền có người đưa cho gối đầu. Mấy ngày nay phát sinh

mộtviệc làm Diệp Trăn Trăn xem đủ chuyện náo nhiệt của Kỷ Vô Cữu.

Chuyện này phải kể từ hai ngày trước nữ quyến Diệp thị tiến cung thăm Hoàng hậu nương nương.

Bà nội, mẹ, còn có hai người chị dâu của Diệp Trăn Trăn đều vào cung. Tam ca nàng

thì

chưa cưới chính thất.

Bà nội vừa nhìn thấy cháu cưng của mình bị thương động gân động cốt, cũng

không

màng đối phương là Hoàng hậu, ôm nàng vào trong ngực khóc

không

ngừng. Ba người còn lại thấy thế cũng khóc theo, mẹ của Diệp Trăn Trăn khóc thảm thiết nhất. Diệp Trăn Trăn bị dọa sợ tới mức khuyên hết cái này đến cái kia, may mà vài đại nha hoàn theo tiến cung cùng khuyên nhủ, cuối cùng họ cũng ngừng khóc. Vì vậy mấy người cùng ngồi xuống

nói

chuyện.

Nữ nhân mà, tụ lại

một

chỗ đều là

nói

chuyện nhà chuyện cửa cùng tin đồn thú vị của các thế gia trong kinh thành.

nói

một

hồi liền

nói

đến chuyện từ hôn gần đây của cháu

gái

Thái hậu. Vị thiên kim này khuê danh là Hứa Vi Dung, bằng tuổi Diệp Trăn Trăn, vốn

đã

hứa hôn cho

một

thế gia công tử,

khôngngờ sắp tới hôn lễ, lại truyền tới tin nhân duyên đứt đoạn.

“Nghe

nói

là vì nhà trai trở bệnh nặng đến mức sắp tắt thở, nên

không

muốn làm chậm trễ Hứa Vi Dung…

hắn

bị bệnh gì, sao lại nguy kịch như vậy?” Diệp Trăn Trăn hỏi.

“Bệnh gì mà bệnh,” chị dâu cả của nàng lòng ngay miệng nhanh, “Bên nhà trai là bỏ trốn cùng người khác!”

“!!!” Diệp Trăn Trăn kinh ngạc há to mồm, “thật

sao? Nhưng mà… Nếu

thật

sự

có chuyện là, trong nhà

hắn

chắc chắn giấu rất kỹ, người ngoài làm sao biết được?”

“thật

là có chuyện này…

trên

đời này vốn

không

có bí mật nào giấu kín mãi được.” Mẹ nàng đáp.

Diệp Trăn Trăn che miệng, cau mày lắc đầu, “Người này cũng quá

không

có trách nhiệm, vứt bỏ nhà cửa gia nghiệp, còn

không

duyên cớ chậm trễ

một



gái

vô tội.”

“Con đừng vội đồng tình người khác, ngẫm lại bản thân con

đi, đứa bé ngốc.” Bà nội xỉa trán Diệp Trăn Trăn

một

cái.

“Con?”

không



vì sao.

“Nàng là cháu

gái

của Thái hậu, là biểu muội của Hoàng thượng.” Dẫn dắt từng bước.

“… Thái hậu

sẽ

không

đưa nàng ấy tiến cung chứ?”



nương nhà người ta gặp được chuyện như vậy

thật

sự

xui xẻo, cũng

không

hay ho gì, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Nhưng nếu Hoàng thượng có thể tiếp nhận, vậy

thì

bất đồng rồi.

Diệp lão phu nhân vẻ mặt lo lắng gật đầu.

Diệp Trăn Trăn có chút

không

biết

nói

gì, nghĩ thầm hoàng cung này rốt cuộc có điểm nào tốt,

một

đám nữ nhân đều chen chúc muốn vào. Lại nghĩ đến Kỷ Vô Cữu, tên khốn kia lại có thêm



vợ

nhỏ

xinh đẹp, nàng càng thêm

không

biết

nói

gì.

Nếu như có thể ngăn cản từ bên trong

thì

tốt rồi…

nói

đi

nói

lại, chuyện Hoàng đế nạp phi, Hoàng hậu vẫn có quyền lên tiếng. Nếu như nàng đứng ra ngăn cản, dù Kỷ Vô Cữu đưa



gái

kia tiến cung nhất thời cũng

không

thể ban cho địa vị quá cao. Nhưng trước đó, Diệp Trăn Trăn nghĩ vẫn nên dò ý Kỷ Vô Cữu trước rồi chỉ cần làm trái lại là được.

“Hoàng thượng, thần thϊếp

đã

nghe

nói

chuyện của Hứa muội muội,

một



gái

tốt sao lại gặp phải chuyện như vậy,

thật

là mệnh khổ.”

một

ngày Kỷ Vô Cữu đến Khôn Ninh Cung tiến hành an ủi như thường lệ với đồng chí tàn tật

thì

Diệp Trăn Trăn giả mù sa mưa

nói.

“Nàng ấy lớn hơn ngươi hai tháng.” Kỷ Vô Cữu chậm rãi thổi trà, nước trà toát ra khí nóng lượn lờ trước mặt

hắn, làm gương mặt

hắn

thoạt nhìn có chút mơ hồ.

Diệp Trăn Trăn ngượng ngùng sờ mũi, “Chuyện đó… Hôm kia nghe mẫu hậu nhắc tới nàng ấy, là

một

côgái

trí tuệ mỹ mạo, biết sách biết lễ.”

“Việc này mẫu hậu

đã

nhắc qua với Trẫm…”

Biết ngay mà! Tròng mắt Diệp Trăn Trăn lập tức chuyển động, “Như vậy Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”

Kỷ Vô Cữu đặt chén trà xuống, “Loại chuyện này, Hoàng hậu quyết định là được rồi,

không

cần hỏi Trẫm.”

“Dù gì cũng là nạp phi tử cho người, đương nhiên muốn hỏi

một

câu để biết ý của bệ hạ.”

Kỷ Vô Cữu

không

trả lời, nâng mắt bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nặng nề, dường như có thể thấy



tất cả.

Diệp Trăn Trăn

không

am hiểu những trò vòng vèo này, bị

hắn

nhìn đến chột dạ, tránh né ánh mắt

hắn.

“Nàng là bạn từ bé của Trẫm, lanh lợi khả ái, Trẫm đương nhiên hy vọng nàng có thể vào cung bầu bạn. Hoàng hậu xem rồi làm

đi.”

Vậy

thì

nàng

sẽ

không

để cho nàng ta vào cung, Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm.

nói

như vậy nàng

sẽ

không

để cho nàng ta vào cung, Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm.

Hứa Vi Dung là biểu muội của Kỷ Vô Cữu,

hắn

không

có huynh đệ tỷ muội, từ

nhỏ

có chút thân cận với Hứa Vi Dung, nhưng tình cảm chỉ như huynh muội. Vưa nghĩ đến nàng ấy trở thành nữ nhân của

hắn,

hắn

liền có

một

cảm giác làm trái luân lí

thật

khó chịu, tự nhiên

không

hy vọng Hứa Vi Dung vào cung.

Chút tâm tư của Diệp Trăn Trăn

hắn

đều nhìn thấy, cho nên cố ý

nói

trái lại. Vừa nghĩ đến nữ nhân ngốc này ngay cả

nói

dối cũng

nói

không

xong, Kỷ Vô Cữu thực khinh bỉ nàng.

***

Thái hậu cực lực muốn Hứa Vi Dung vào cung, Hoàng hậu ở giữa ngăn trở bằng mọi cách. Đây là tin tức nóng nhất trong ngoài hoàn cung gần đây.

Kỷ Vô Cữu giả bộ rất mong chờ được ôm mỹ nhân về, ở

một

bên xem náo nhiệt, ngẫu nhiên phê bình Diệp Trăn Trăn vài câu. Có

một

lần,

hắn

gõ ót của nàng,

nói, “Đố phụ.”

sự

việc này rất nhanh truyền ra ngoài, cái mũ “đố phụ” cứ như vậy đội lên đầu Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn hoài nghi lần này mình lại bị sụp hố của Kỷ Vô Cữu, vì nếu cái tội danh này được chứng thực, về sau

hắn

muốn phế hậu càng thêm thuận tiện.

Vì vậy Diệp Trăn Trăn có chút do dự.

Ngay lúc Kỷ Vô Cữu định vô sỉ mà tuyên bố chính mình bị đố phụ giằng co đến mức khổ não đành buông tha việc nạp phi

thì

một

người

hắn

tính sót đứng ra.

Hiền phi nương nương tỏ vẻ, “Tuy rằng chuyện lục cung nên do Hoàng hậu nương nương làm chủ nhưng thần thϊếp

đang

cùng xử lí hậu cung,

không

thể

không

đứng ra

nói

câu công đạo.”

Hiền phi có bàn tính của riêng nàng. Hứa Vi Dung vào cung vừa uy hϊếp nhưng cũng là trợ lực cho nàng, trước

không

nói

đến lợi và hại, chỉ cần Hoàng thượng

đã

thích, 8 phần nữ nhân kia cũng

sẽ

tiến cung,

không

bằng mình thuận nước đẩy thuyền, cũng có thể lấy được

một

cái thanh danh hiền đức.

Diệp Trăn Trăn

không

muốn thêm danh đố phụ, cũng

không

thèm để ý tới bọn họ.

Kỷ Vô Cữu:…

Lần này

hắn

thật

đã

đập vào chân mình, chỉ nghĩ tới việc giày vò Diệp Trăn Trăn mà quên mất

mộtngười thông minh khác. Bất quá… lần này Hiền phi

thật

là thông minh quá đáng.

Diệp Trăn Trăn có chút buồn bực, nàng

đã

thỏa hiệp rồi sao

hắn

vẫn

không

vui? Tên hỗn đản này cũng quá khó lấy lòng mà.

Lúc này nàng

đang

ở Khôn Ninh Cung, trước mặt là cái bàn

nhỏ,

trên

bàn bày ra mấy bức tranh. Hàng loạt ý tưởng về điểu súng

đã

bước đầu thành hình, nàng

nói

chuyện này với

không

ít người, nhưng

không

ai tin nàng có thể làm được, ngày cả Kỷ Vô Cữu cũng

không

tin.

Đây chính là nỗi bi ai của thiên tài nha, Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm.

Kỷ Vô Cữu chống cằm, nhìn nàng, gương mặt đẹp như bạch ngọc lộ ra vẻ uể oải. Bởi vì

một

cước của Hiền phi, tâm tình của

hắn

thật

không

tốt.

hắn

cũng

không

biết vì sao mình lại chạy đến Khôn Ninh Cung, nữ nhân này căn bản

không

biết lấy lòng

hắn, cả ngày chỉ nghĩ cách làm cho

hắn

khó chịu.

“Hoàng thượng gần đây rất rãnh rỗi sao?” Diệp Trăn Trăn hàm súc hỏi.

Kỷ Vô Cữu đột nhiên nghĩ tới

một

chuyện khác, “Ngươi thường xuyên đem thiềm thừ ban thưởng cho người khác?” Mấy ngày nay

hắn

thỉnh thoảng nghe các phi tần

nói

bóng

nói

gió,

nói

Hoàng hậu nương nương luôn thưởng thiềm thừ, đây là vật biểu tượng điều tốt, mọi người cũng

không

có ý oán giận, nhưng… phần thưởng quá nhiều, lúc nào cũng làm lòng người sợ hãi, Vương Chiêu nghi còn ra chiêu mạnh, đặt con thiềm thừ lớn mạ vàng toàn thân gắn đầy bảo thạc ở đầu giường, đêm đó con thiềm thừ này liền xuất

hiện

trong giấc mộng của Kỷ Vô Cữu.

Cáo trạng liên tục

thật

là có hiệu quả, từ khi “con cóc” cùng “giường trúc chi hoan” thành lập quan hệ, lúc Kỷ Vô Cữu làm việc kia

thì

không

tránh khỏi phân tâm nghĩ đến cái vật xấu xí gì đó, sau đó dưới thân liền có chút lực bất tòng tâm.

Ngoài mặt các phi tần

không

dám

nói

gì, nhưng sau lưng lại lén ám chỉ với Ngự Thiện Phòng và Thái Y Viện rằng gần đây Hoàng thượng có chút hư nhược a…

Những lời này

nói

ra ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Hoàng đế, cho nên mọi người chỉ dám lén thêm chút gì đó vào đồ ăn của Hoàng thượng, mỗi người đều hỏi mà

không

nói.

Vì vậy gần đây Kỷ Vô Cữu bất tri bất giác

đã

ăn rất nhiều thứ kỳ lạ, chính

hắn

cũng

không

hề hay biết, nhưng có đôi khi nửa đêm bị nóng mà tỉnh giấc. Nên biết rằng bây giờ

đã

là cuối thu rồi…

hiện

tại Diệp Trăn Trăn nghe Kỷ Vô Cữu

nói, thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy.”

“Nhưng có ngụ ý gì đặc biệt?”

không

thể nhắc đến “nhiều con”, bằng

không

là trước mặt Hoàng đế

nói

con trai

hắn

là cóc; cũng

khôngthể

nói

là phát tài, nữ nhân của Hoàng đế cần phát tài sao… Nghĩ ngợi

một

lúc, Diệp Trăn Trăn

nói, “Ý là các nàng ấy đều là cóc, ngài là thiên nga. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Tuy rằng nghe

khôngxuôi tai nhưng dầu gì cũng là lời nịnh nọt.

Nữ nhân này, đúng là cái gì cũng dám

nói. Kỷ Vô Cữu cũng

không

giận, lại hỏi, “Vậy còn ngươi? Ngươi cũng là con cóc?”

“Ta là Hoàng hậu của ngươi, đương nhiên cũng là thiên nga.”

Kỷ Vô Cữu khẽ mỉm cười, “Như vậy Hiền phi

thì

sao? Nàng ấy cũng là cóc?” Nghĩ đến Hiền phi làm hỏng chuyện tốt,

hắn

lại nhíu mày.

Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt từ bản vẽ chuyển đến gương mặt Kỷ Vô Cữu, nàng cười

nói, “Hiền phi là Hằng Nga tiên tử

trên

Cung Trăng.”

“Ngươi nghĩ nàng ấy như vậy?”

“Nhưng

nói

đi

phải

nói

lại, trong ‘Hoài Nam hồng liệt’ ghi lại, ngày đó Hằng Nga chạy lên cung trăng

thìcuối cùng biến thành nguyệt tinh. Mà nguyệt tinh cũng là tên gọi khác của thiềm thừ.”

Cho nên vẫn là con cóc!

Kỷ Vô Cữu bị những lời ngụy biện lưu loát của nàng chọc cho long tâm cực kì vui vẻ, buồn bực trong lòng cũng tản

đi

không

ít. Mắt thấy đến lúc dùng bữa tối,

hắn

cũng

không

di giá, ở lại Khôn Ninh Cung ăn cơm cùng Diệp Trăn Trăn.

Dùng bữa xong, đế hậu hai người cùng nhìn nhau, mắt to trừng mắt

nhỏ.

Diệp Trăn Trăn tưởng rằng

hắn

sẽ

giống lần trước, ăn xong

thì

đi, lại

không

ngờ lần này

hắn

như sinh ra từ cái ghế. Diệp Trăn Trăn đành phải hướng ra gian ngoài hô, “Phùng Hữu Đức, đem bài tử bưng đến đây, Hoàng thượng còn chưa lật.”

“không

cần..” Phùng Hữu Đức vừa ló đầu vào, Kỷ Vô Cữu liền ngăn

hắn

lại.

Diệp Trăn Trăn có

một

dự cảm

không

lành, “Hoàng thượng, ngài

không

có ý định ra ngoài

đi

dạo sao?”

Kỷ Vô Cữu nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười, “Hai người chúng ta

không

phải là

một

đôi thiên nga sao? Ngươi muốn Trẫm

đi

tìm con cóc nào khác?”

“…”