Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tố Hoà Thanh Dao rất khó chịu, dạ dày quằn quại vì rượu mà bất tri bất giác toàn thân như tê liệt, làm cho nàng cảm giác hư thoát vô lực. Nàng được Cơ Phi Yên đỡ tới bên giường mềm mại thoải mái, cả người nhắm mắt tựa vào góc, trong đầu vô cùng hỗn độn. "Người tới..." giống như bị cồn áp chế, giọng của nàng mang theo một tia nhợt nhạt khàn khàn, khe khẽ. "Bản cung... khát... lấy nước... đến." Tố Hoà Thanh Dao vụng về nói ra yêu cầu của mình, cả người im lặng dựa vào góc, gương mặt lạnh lùng bởi vì tác dụng của cồn mà nổi lên ửng đỏ, quyến rũ hơn.

Một ly nước đưa đến bên miệng Tố Hoà Thanh Dao, nàng vừa nhấp môi muốn uống thì ly nước lại bị lấy đi, kéo ra một khoảng cách. "Muốn uống nước? Vậy, thϊếp uy ngươi." Cơ Phi Yên nâng tay mơn trớn hai má Tố Hoà Thanh Dao, làn da nhẵn nhụi non mềm, quả nhiên là xúc cảm vô cùng tốt. Nàng đem ly nước uống vào trong miệng, nửa quỳ ở trên giường chậm rãi tiến sát vào Tố Hoà Thanh Dao, nhẹ nhàng rút cây trâm trên đầu nàng. Xoạt, một mái tóc tuỳ ý rơi xuống, mang đến một loại mỹ cảm nồng đậm không thuộc về Tố Hoà Thanh Dao.

Nguyên lai, rút đi cao quý lạnh lùng, nàng cũng có thể quyến rũ như vậy, tuyệt mỹ khuynh thành như vậy. Cơ Phi Yên xem đến ngây người, nước trong miệng theo khoé môi mà chậm rãi tràn ra, dính vào vạt áo phía trước của nàng. "Ngô..." Thất thố quá mức làm cho Cơ Phi Yên nuốt toàn bộ nước vào bụng. Nàng cởi bỏ vạt áo, đem áo mỏng che lấp cảnh xuân bỏ đi, lộ ra áσ ɭóŧ màu hồng phấn. Tóc dài rơi xuống, Cơ Phi Yên theo bản năng vén qua một bên, tất nhiên là phong tình vạn chủng, điên đảo chúng sinh. Nàng một lần nữa uống một ngụm nước, áp lại kích động nhộn nhạo dưới đáy lòng, ra vẻ thong thả nhưng thực ra lại khẩn cấp đem nước trong miệng dâng đến.

Nước trong miệng Cơ Phi Yên đút qua miệng Tố Hoà Thanh Dao, ngẫu nhiên vài giọt nước còn đọng lại khoé môi Tố Hoà Thanh Dao, từ đó chảy xuống cổ. Cơ Phi Yên mắt sáng phát hiện, làm sao buông tha được? Nàng nghiêng đầu, mở miệng hôn lên cái cổ trắng nõn của Tố Hoà Thanh Dao, đem giọt nước vô tình trượt xuống mυ"ŧ vào miệng. Thật sự là mỹ vị ngọt lành của người đẹp, bất quá vài giọt cũng khiến nàng bốc lên khô nóng dày vò khó chịu.

Trong phòng bóng người lay động, bên ngoài không khí lại náo nhiệt. Cơ Phi Yên nhẹ nhàng nâng mặt Tố Hoà Thanh Dao, đầu ngón tay chậm rãi di động, một ngón tay dừng ở vạt áo của Tố Hoà Thanh Dao. "Tố Hoà Thanh Dao." Nàng gọi, trong ánh mắt chứa đựng ngôn từ dụ hoặc động lòng người. Môi với răng nàng khẽ nhúc nhích, nàng cúi người hôn sâu hơn, cánh môi tương thϊếp lẫn nhau, tâm trí nàng như hoá thành một cái đầm nhỏ. Thật sự là đôi môi mềm mại, mang theo mùi vị thanh nhã vốn có của Tố Hoà Thanh Dao, làm tâm Cơ Phi Yên sục sôi. Ánh mắt chậm rãi mở ra rồi nhắm lại, Cơ Phi Yên chưa từng có cảm giác như vậy, là một loại trầm luân làm cho nàng như bị một cỗ bình yên vây quanh, muốn thời gian hoàn toàn dừng lại, muốn cùng chủ nhân của đôi môi này ngây ngốc thật lâu thật lâu.

"Ngô..." Đôi môi bị ngăn chặn, Tố Hoà Thanh Dao có vẻ rất không thoải mái. Nàng hơi có chút giãy giụa, xoay mặt qua hướng khác, đôi mắt nặng nề mở ra rồi nhắm lại, vô lực nói: "Bản cung... mệt mỏi. Người tới, hồi cung..."

"Tố Hoà Thanh Dao?" Cơ Phi Yên mất hứng ngẩng đầu lên, hai tay đặt trên vạt áo của nàng, muốn cởi bỏ y phục nàng, cùng nàng quay cuồng trên giường mềm mại.

Lâu lắm không ai gọi nàng như vậy, Tố Hoà Thanh Dao một lần nữa mở to mắt, có chút cố sức nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt mình, trong lòng rõ ràng có cảm giác quen thuộc lại không nhớ nổi rốt cuộc nàng là ai. Có lẽ, trong lòng Tố Hoà Thanh Dao, dù là ai thì nàng cũng không nhớ kỹ, hết thảy đều là mây bay, hết thảy cũng không cần ghi tạc trong tim. "Là ai?" Nàng hỏi, ngữ điệu cho tới bây giờ vẫn là xa cách lạnh lùng.

Nghe vậy, Cơ Phi Yên nở nụ cười, may mắn nàng không nhớ rõ nhưng rồi lại thấy mất mác, nàng thế nhưng không nhớ mình. "Nữ nhân của ngươi." Cơ Phi Yên trả lời, giọng nói vân đạm phong khinh như trước dù nội dung lời nói khiến người ta phải ngượng ngùng. "Nhân gian nói, một khắc đáng giá ngàn vàng, tối nay ánh trăng đẹp như vậy, Tố Hoà Thượng tiên chớ nên cô phụ!"

Tố Hoà Thượng tiên? Trong lúc vô tình, Cơ Phi Yên nói lộ ra làm cho trái tim Tố Hoà Thanh Dao như bị một chiếc lông vũ phớt nhẹ qua, trong lòng vốn như mặt hồ phẳng lặng lại hơi hơi gợn sóng. Tố Hoà Thượng tiên, là ai? Vì cái gì cái tên này nghe qua lại không hề thấy xa lạ, giống như sâu dưới đáy lòng, mơ hồ hiện lên cái gì đó? Ý thức Tố Hoà Thanh Dao vô cùng mơ hồ, nàng nghĩ không ra thì sẽ không chấp nhất.

"Như thế nào không nói gì?" Thấy Tố Hoà Thanh Dao nhắm mắt lại, Cơ Phi Yên đưa tay vuốt ve cổ của nàng, càng khiến khoảng cách hai người gần nhau, thổ khí như lan: "Tố Hoà Thanh Dao hẳn là phải cẩn thận nhớ kỹ, hiện tại nữ nhân trước mặt ngươi sắp cùng ngươi triền miên." Cơ Phi Yên cười, một lần nữa hôn lên môi Tố Hoà Thanh Dao, ngậm nó rồi lại nhẹ nhàng mυ"ŧ vào.

Cảm giác kỳ quái. Trong lòng Tố Hoà Thanh Dao căng chặt, không kịp cự tuyệt cảm giác kỳ lạ thì một vật thể cực kỳ mềm mại xâm nhập vào khoang miệng của nàng, ôm lấy lưỡi của nàng đùa giỡn không ngừng. "Tố Hoà Thanh Dao hẳn là phải cẩn thận nhớ kỹ, hiện tại nữ nhân trước mặt ngươi sắp cùng ngươi triền miên." Trong tai vang vọng lại lời nói lúc nãy càng thêm rõ ràng, nàng đột nhiên ý thức được nữ nhân này có hành động không tốt, nội tâm xuất hiện kháng cự.

Nữ nhân cùng nữ nhân, làm sao có thể? Tố Hoà Thanh Dao định đẩy nữ nhân trước mắt ra. "Hoàng thượng giá lâm!!!" Một tiếng hô lớn bén nhọn truyền đến, không kịp đợi Tố Hoà Thanh Dao động thủ, Cơ Phi Yên đã tách ra khỏi nàng. "Thật sự là vướng bận!" Cơ Phi Yên bất mãn than thở một tiếng. Giây tiếp theo, bất mãn trên mặt lập tức đổi thành tươi cười như gió xuân.



"Hoàng thượng, ngài như thế nào tới đây?" Nàng xuống giường, nhìn như vui mừng nghênh đón Hoàng đế khí vũ hiên ngang, lại cách hắn hai bước chân thì dừng lại, thi lễ kiều mỵ.

"Ái phi không cần giữ lễ, mau đứng dậy mau đứng dậy." Hoàng đế trẻ tuổi đi lên nâng nàng dậy, lại thuận thế ôm nàng tiến vào lòng ngực của hắn, lòng bàn tay mơn trón bả vai bóng loáng của nàng, trong ánh mắt hiện lên tia lửa rõ ràng. "Ái phi mặc ít như vậy, cẩn thận cảm lạnh." Hắn nâng mắt lên, đột nhiên phát hiện Hoàng hậu đang ở đây, tinh quang nơi đáy mắt càng sâu, "Ái phi, Hoàng hậu làm sao vậy?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay thần thϊếp mời nhóm phi tần uống rượu ngắm trăng. Hoàng hậu nương nương không thắng nổi lực rượu, nên ở nơi này của thần thϊếp nghỉ tạm." Cơ Phi Yên giải thích.

"Vậy sao?" Quân vương trẻ tuổi tựa hồ cân nhắc chuyện gì đó trong đầu, hắn buông Cơ Phi Yên ra, đi đến bên người Tố Hoà Thanh Dao ngồi xuống, nhìn một hồi lâu, quay đầu lại nói: "Ái phi, Hoàng hậu không thắng nổi rượu, ở chỗ này của ngươi nghỉ ngơi ngược lại không thể cho ngươi nghỉ ngơi, trẫm đưa nàng hồi cung." Nói xong, Hoàng đế một lần nữa đứng lên, tính ôm lấy Tố Hoà Thanh Dao, rời khỏi Chiêu Hoa cung.

"Hoàng thượng~" Cơ Phi Yên đương nhiên hiểu ý đồ của nam nhân này, nàng làm nũng ngăn cản, ôm cánh tay Hoàng đế trẻ lay động không ngừng. "Hoàng hậu nương nương đang khó chịu, không bằng ở đây để nàng nghỉ ngơi, đích thân thϊếp chiếu cố, ngài còn không yên tâm sao!" Nàng ngẩng đầu lên, chủ động ôm cổ Triệu Ảnh, vòng eo nhẹ dao động, tất nhiên là mềm mại đáng yêu. "Nhóm phi tần hậu cung đều truyền nhau thϊếp và Hoàng hậu bất hoà, nay nương nương say rượu, thϊếp chiếu cố, chẳng phải đem tin đồn bất hoà quét sạch sao? Vốn là, thần thϊếp nghĩ đêm nay hầu hạ Hoàng thượng nhưng mà thϊếp đến nguyệt sự, thực tại không tiện. Người ta nha, cũng không muốn độc chiếm cửu ngũ chí tôn của thiên hạ đâu, vẫn phải nhường cho các tỷ muội khác có cơ hội không phải sao? Hoàng thượng ~ Hoàng thượng ~ ngài chiều theo ý người ta được không!"

Hồ ly tinh dụ dỗ. Mị công của các nàng, thường nhân há có thể kháng cự?

Nam nhân nữ nhân, trốn không được mệnh, trốn không thoát mị hoặc của Hồ tộc. Triệu Ảnh tuy là thiên tử nhưng bất quá cũng chỉ là một nam nhân bình thường, không hơn.

Được lấy lòng như vậy, tự nhiên là đều đáp ứng hết thảy. "Được, được, được, đều nghe theo ái phi." Hắn ôm vòng eo mềm tinh tế của Cơ Phi Yên, hôn lên hai má của nàng, tự cảm thấy may mắn: "Ái phi vì nhóm phi tần suy nghĩ như thế, thật sự khiến trẫm yên tâm. Vậy, đợi nguyệt sự của ngươi qua, trẫm lại đến với ngươi. Còn Hoàng hậu, vất vả ái phi chiếu cố vậy. Đúng rồi, nên cho Hoàng hậu uống trà giải rượu?" Hắn nhìn nô tài bên cạnh, mặt uy nghiêm: "Mau đem trà giải rượu lên cho Hoàng hậu, trẫm muốn đích thân uy nàng uống."

Bọn thái giám lập tức thi hành rất nhanh. Một chén trà giải rượu được bưng tới, Cơ Phi Yên bước đến trước Triệu Ảnh một bước, tiếp nhận chén trà, thể hiện bản thân là người hiểu lòng người: "Hoàng thượng chính vụ vất vả, vẫn là để cho thϊếp làm đi." Hoàng đế không thấy có gì không ổn, trên mặt Cơ Phi Yên đều là biểu tình săn sóc, nhưng trong lòng đã sớm đem Triệu Ảnh vướng bận tay chân mắng đến một ngàn tám trăm lần. Đợi Tố Hoà Thanh Dao uống hết trà giải rượu, Hoàng đế tuổi trẻ vừa lòng rời khỏi Chiêu Hoa cung, chỉ để lại vài câu dặn dò theo phép, xem như hiếm có mà săn sóc.

Người cản trở đến rồi lại đi, tẩm cung lại một lần nữa còn lại hai người Cơ Phi Yên và Tố Hoà Thanh Dao. Hơi thở mập mờ trong không khí nhợt nhạt lưu động, Cơ Phi Yên vội vàng thϊếp thượng lên người Tố Hoà Thanh Dao, ngón tay nâng cầm nàng nói: "Tố Hoà Thanh Dao, ngươi thực nên cảm ơn ta. Nếu không có ta ở đây giải vây cho ngươi, ngươi lúc này đã ở trên giường của Hoàng đế, không biết mê man ở nơi nào đâu. Nói, ngươi phải cảm ơn ta như thế nào đây?" Nàng nghiêng tai lắng nghe, giống như chiếm được đáp án vừa lòng, mặt giống như hoa đào, thẹn thùng không thôi: "Ai nha! Nương nương nhưng lại muốn lấy thân cảm tạ, thực tại kêu thϊếp thụ sủng nhược kinh. Đã như thế, vậy thϊếp liền cung kính không bằng tuân mệnh, trước xin vì nương nương cởϊ áσ và thắt lưng..."

Không thể phủ nhận, Cơ Phi Yên tự khâm phục mình công phu diễn trò thật giỏi. Nàng liếʍ liếʍ môi trên, hai tay khó nhịn cởi bỏ y phục Tố Hoà Thanh Dao, đến khi nhìn rõ cái yếm hồng bên trong. "Đúng là tiên nhân đẹp nhất, thật không tồi." Không gian khô nóng khó có thể bình ổn, hô hấp của Cơ Phi Yên hơi dồn dập, nâng tay, muốn cởi đi lá chắn cuối cùng của Tố Hoà Thanh Dao.

"Cơ phi, ngươi đủ rồi." Một thanh âm lạnh đến xương tuỷ truyền đến bên tai Cơ Phi Yên, nàng đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© đối mặt với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tố Hoà Thanh Dao.
« Chương TrướcChương Tiếp »