Tiểu Nhi nghe được, nhưng lời nói sự quan tâm của thái hậu, dành cho nàng. Điều ấy khiến nàng cảm thấy ấm áp hơn, tuy nói hậu cung tranh sủng, nhưng với nàng nó thật vô nghĩa.
Nàng chỉ muốn yên vị cũng không muốn phái chén vào, cuộc chiến tranh sủng, nàng yêu Tử Long. Nhưng không có nghĩa nàng vì vậy mà tranh dành hắn cho riêng nàng, vì với nàng chỉ cần nhìn thấy hắn vui và khỏe mạnh là đã đủ lắm rồi.
Thái hậu thăm hỏi Tiểu Nhi xong thì hồi cung nghỉ ngơi, dù sao tuổi của bà đã lớn tuổi. Nên rất cần được nghỉ ngơi nhiều, bà đành ngồi được một lúc rồi hồi cung.
****
Sau khi thái hậu hồi cung, thì có người truyền vào Trân Phi đến thăm nàng, Trân Phi là người hiểu chuyện, nàng biết thân phận của Tiểu Nhi tôn quý ra sao, từ lúc nàng nhập cung cũng đã không ít lần nghe nói về Tiểu Nhi.
Nói rằng hoàng hậu nương nương không giống như những nữ nhân khác, lúc ấy nàng vốn rất thắc mắc. Nhưng cho dù có đặc biệt đến đâu cũng lắm, chỉ có thể là xinh đẹp tựa thiên nga thôi, nhưng khi nàng nhập cung mới biết.
Tiểu Nhi không những không có nét kiêu sa, hay kiêu diễm như các mỹ nhân trong thiên cổ, hoàng hậu lại mà chỉ đơn giản mang một nét đẹp thuần khiết. Khi vừa mới vào cung các phi tử nhìn thấy hoàng hậu, ai ai cũng tự tin mình sẽ thắng được Tiểu Nhi.
Nhưng dần dần khi nghe cung nữ nói, thì các phi tử ở hậu cung càng không thể hiểu rõ, vì sao Tiểu Nhi lại được hoàng thượng sủng ái như vậy. rồi một ngày kia Trân phi vô tình biết được, hoàng hậu và đương kim thánh thượng là thanh mai trúc mã.
Trong lúc Tử Long đau buồn nhất Tiểu Nhi đã đến bên hắn, cùng hắn vượt qua sương gió. Thử hỏi một người nữ nhân như thế, hỏi sao hắn không nhất mục sủng ái, sau này nàng lại có dịp tiếp xúc nhiều hơn với Tiểu Nhi.
Nàng càng hiểu vì sao hoàng thượng, chỉ sủng hạnh một mình Tiểu Nhi. Từ xa xưa cổ nhân thường đành đồng tiểu nhân cùng nữ nhi, nhưng ở nàng không cái gì gọi là bản chất xấu.
Trân phi đi đến trước mặt Tiểu Nhi, rồi nhúng người hành lễ:" Thần thϊếp tham kiên hoàng hậu nương nhường."
Tiểu Nhi nhẹ nhàng như nước khẽ nói:" Trân phi không cần da lễ."
Nàng nói xong quay qua nhìn Phương Nghi, nàng nhìn thấy chủ nhân ra hiệu, liền nhùng người một cái rồi mang ghế đến cho Trân phi.
Người hầu đi theo Trân phi cũng hiểu chuyện, đỡ lấy Trân phi ngồi xuống:" Thần thϊếp nghe nói tỷ tỷ ngã bệnh, nên cố ý qua thăm hỏi nay thấy được tỷ tỷ đã ổn, trong lòng thần thϊếp cũng thấy an tâm."
Tiểu Nhi là người thông minh nhưng với mọi người thì luôn trang hòa, đối với phi tử của Tử Long, nàng cũng xem như tỷ muội thật lòng mà đối đãi:" Đã nhọc lòng Trân Phi lo lắng cho. Bổn cung rồi nay sức khỏe bổn cung đã ổn, muội muội không phải lo lắng."
Trân phi ngồi một lúc, thì cung nữ dâng trà lên cho nàng, Trân phi trước khi nhập cung, cũng đã được dạy dỗ lễ nghi. Nên cách nàng nâng ly trà lên, cũng lộ rõ nét cao quý.
Trân phi uống xong một ngụm trà, nàng định nói gì thì có tiếng truyền Mai phi đến.
Mai phi là nhi nữ của quan cửu phẩm, nếu không phải Tiểu Nhi là nhi nữ của thừa tướng, lại được thái hậu và hoàng thượng xem như báo vật, nếu không thì nàng ta cũng không xem ra gì.
Mai Phi đi đến trước Tiểu Nhi nhúng người hàng lễ:" Thần thϊếp tham kiến hoàng hậu nương nương."
Tiểu Nhi cũng ra hiếu tiếp cho Phương Nghi:" Mai phi cũng đừng quá đa lễ."
Mai phi nhếch môi cười:" Thần thϊếp được dạy dỗ từ nhỏ, cho nên tỷ tỷ kêu muội đừng đa lễ, vậy là tỷ làm khó muội rồi."
Tiểu Nhi vừa nghe là biết Mai phi đang cố ý châm chọc, liền cười mà nhẹ đáp:" Bổn cung biết các vị muội muội điều là khêu tú, nhưng ở đây chỉ có tỷ muội chúng ta."
Mai phi nghe Tiểu Nhi nói đến, hai từ ( tỷ muội) nàng ta nhìn sang, Trân phi kinh thương mà nói:" Hoàng hậu tỷ muội chúng ta xứng là tỷ muội, thì thần thϊếp cảm thấy không sao, chỉ sở có người không xứng tầm thì tội lắm."
Nói xong nàng ta nhìn Trân phi cười mỉa mai, Trân phi từ lúc tuyển tú cho đến nay chỉ vì phụ thân nàng chỉ là quan thất phẩm. Nên thường xuyên bị Mai phi xiên xỏ còn nàng chỉ biết cảm chịu, nhưng nàng không phục cha nàng là quan thất phẩm thì sao?
Chỉ cần nàng có cơ hội được hoàng thượng lâm hạnh, trước Mai phi thì nàng có cơ hội trở mình rồi, trong lòng Trân phi thật sự chứa nhiều uất ức. Nàng không phục về thân phận của mình, trong hậu cung này nàng chỉ chịu phục một mình hoàng hậu mà thôi.
Vì hoàng hậu hiền từ dù bao giờ nàng được hoàng thượng nhất mực sủng ái, nhưng lại không kêu ngạo Tiểu Nhi cũng chưa bao giờ gì, mình là chủ của hậu cung mà ăn hϊếp nàng như các phi tử, xuất thân nhà quan cao.
Vì ở trong cung cứ hết người này đến người khác điều ức hϊếp nàng, cho khi chưa có ai được phong thành quý phi, giờ bằng mọi giá nàng cũng phải lấy lòng Tiểu Nhi, cho được bằng mọi giá.