Tử Long thay xong y phục, vén chăn quá rồi nằm xuống bên nàng, vừa nằm xuống hắn xoay nhìn nàng đang nghiêng người về phía hắn, nhìn nàng ngủ có vẻ như không ngon giấc lắm.
Tử Long nhìn nàng một lúc nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy mặt nàng, hắn nhìn nàng mà tự dưng hắn quên mất thân phận hắn là gì, giờ hắn cũng không hề nhớ ngày mai phải hồi cung sớm chỉ say ngắm mỹ nhân trước mắt.
***
Sáng hôm Tiểu Nhi tỉnh lại nhìn thấy Tử Long không biết đã thức dậy lúc nào, nếu như nàng không lầm thì đêm qua hắn ngủ trễ hơn nàng nhưng hôm nay lại thức sớm hơn.
Tiểu Nhi đi đến bên Tử Long:" Đêm qua thần thϊếp thấy ngài nghỉ ngơi rất trễ, sao hôm nay hoàng thượng thức sớm vậy?"
Tử Long thấy nàng đi đến lo lắng nắm lấy tay nàng:" Tiểu Nhi sao nàng không nghỉ ngơi thêm? Vẫn còn sớm mà."
Tiểu Nhi giúp hắn thay long phục:" Hôm nay thần thϊếp và hoàng thượng hồi cung, sao thần thϊếp có thể tiếp tục mà nghỉ ngơi."
Tử Long nhìn nàng ra hiệu cho người giúp nàng thay phụng bào, Phương Nghi đi giúp nàng thay y phục. Lúc rời đi, không hiểu sao nàng lại khẽ nhìn hắn một cái rồi tiếp tục bước vào trong để Phương Nghi giúp nàng thay phụng bào, chuẩn bị hồi cung.
Khi cả hai đã thay xong y phục cùng lúc đoàn người cũng đã chuẩn bị sẵn, chờ hoàng thượng và hoàng hậu hồi cung, Tiểu Nhi sau khi thay xong y phục cùng Tử Long bước ra.
Sắp đến giờ phải hồi cung, nàng lưu luyến Uyển Quân nhưng nàng đã xuất giá, không thể ở lại bên phụ mẫu như lúc còn bé nữa, giờ nàng là mẫu nghi thiên hạ không còn đơn giản là thiên kim thừa tướng như trước.
Tử Long cùng Tiểu Nhi đi đến xe ngựa chuẩn bị khởi hành hồi cung, hắn vừa lên liền xoay người lại đưa tay cho nàng, Tiểu Nhi có chút bất ngờ nhưng rồi cũng đưa tay để hắn đỡ lấy.
Khi nàng và hắn đã lên xe đoàn người bắt đầu hồi cung, trong xe ngựa Tiểu Nhi luôn nhìn ra ngoài mang vẻ luyến tiếc không thôi, nàng phải hồi cung rồi lại phải xa phụ mẫu.
Tự nhiên không hiểu sao nàng lại quay lại nhìn Tử Long nhưng thật không ngờ hắn cũng đang nhìn nàng chằm chằm, Tử Long thấy nàng quay lại nhìn vào đôi mắt nàng hắn không biết nàng nghĩ gì.
Tử Long đưa tay áp vào mặt nhìn nàng tha thiết rồi đặt một nụ hôn lên trán nàng như an ủi không muốn nàng buồn hay u sầu. Lúc đầu hắn cứ ngỡ là nàng đang chà đạp tình cảm của hắn nhưng sau này hắn mới biết, thì ra nàng không phải không yêu hắn mà là không dám yêu.
Những lúc hắn tổn thương nàng thật nhiều nhưng nàng vẫn im lặng như không có gì, thậm chí nàng còn làm tròn nghĩa vụ của một hoàng hậu hết lòng hết dạ vì quân vương.
Vậy thì hỏi sao hắn lại có thể bạc đãi lại với nàng, Tiểu Nhi lại càng không như phi tử khác hư tình giả ý với hắn còn nàng thì không, và điều quan trọng là hắn yêu nàng, rất yêu nàng.
***
Sau khi hồi cung Tử Long lệnh cho người đưa Tiểu Nhi về tẩm cung nhưng nàng cương quyết không chịu, mặc dù hắn rất xót nhưng ý nàng đã quyết hắn cũng không làm được gì.
Với lại nàng nói cũng không sai, nếu nàng về đến mà không đến tìm thái hậu, như vậy là không phải phép với người. Tuy nói là mẫu nghi thiên hạ là Tiểu Nhi nhưng chủ lục cung thật sự là thái hậu chứ không phải nàng.
Thái hậu ở tẩm cung đang thưởng thức trà và điểm tâm sáng, cung nữ cận thân đi vào bẩm báo có Tiểu Nhi đến khiến bà khá bất ngờ, không nghĩ nàng vừa hồi cung liền đến thỉnh an mình.
Tiểu Nhi và Phương Nghi tiến vào hành lễ cùng thái hậu:" Tham kiến mẫu hậu."
Thái Hậu thấy nàng hành lễ nhanh tay kêu nàng đứng dậy:" Hoàng hậu con vừa mới về sao không nghỉ ngơi mà còn đến thỉnh an ai da?"
Sau khi thái hậu cho phép đứng lên, Phương Nghi đi đến dìu lấy Tiểu Nhi qua ngồi bên cạnh thái hậu. Khi nàng ngồi xuống tỳ nữ thân cận bên thái hậu liền mang trà dâng lên.
Tiểu Nhi ngồi bên bà khẽ cười:" Mẫu hậu xin người chớ bận tâm thần thϊếp rất khỏe."
Thái hậu nghe nàng khỏe bà cũng an tâm, dù sao Tiểu Nhi là người hiểu chuyện nên trong lòng bà cũng có một địa vị nhất định, cha nàng vì phu quân bà nhất mực trung thành.
Còn nàng hết lòng hết dạ vì hoàng nhi của bà hỏi sao bà là không yêu thương và xem trọng nàng.
Thái hậu nhìn nàng đặt tay bà lên tay nàng:" Hoàng hậu vất vả cho con rồi, con yên tâm ai da sẽ không bạc đãi con."
Tiểu Nhi cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay của bà mà mỉm cười dịu hiền:" Thái hậu thần thϊếp nào có gì là vất vả? Thần thϊếp có thể giúp người một chút, thần thϊếp đã vui lắm rồi."
Nghe đến đó bà cười lên:" Nếu như muốn giúp ta thì mau cho ai da bế hoàng tôn là ai da đã lắm rồi."
Nụ cười trên Tiểu Nhi không hiểu sao khi nghe đến đó nàng không thể cười nữa, bởi hiện tại nàng và Tử Long không thể có hoàng nhi được, với tình cảnh hiện tại nếu nàng mang thai thật sự...
Nàng không biết sẽ ra sao nữa, liệu với tình cảm hiện tại nàng có mang trong người giọt máu kẻ đã từng cưỡng đoạt nàng hay không? Chuyện đó với nàng như cái gai nhọn mãi không rút ra được.
Nhưng việc sanh hài nhi là chuyện phải làm nàng còn là hoàng hậu vốn không thể thoái thác.