Chương 7: Tay Nàng Không Dính Vết Mực

Khí thế lạnh lẽo trong xe ngựa nháy mắt tăng mạnh, đôi tay đang ôm lấy Tần Mạn Kiều kia cũng trong nháy mắt nắm chặt.

Tần Mạn Kiều cảm nhận được nam nhân đang tức giận.

Nàng hít sâu một hơi, nói: “Ta muốn xuống.”

“Không cho phép!” Giọng điệu bá đạo lại cường thế cơ hồ biểu đạt ra toàn bộ ý không muốn của hắn.

“Điền Hạ.” Tần Mạn Kiều tựa cần cổ của mình lên cánh tay của hắn, ôn nhu nhỏ nhẹ dụ dỗ nói: “Ngài nghe thử một chút nàng ta đang ở bên ngoài nói cái gì vậy, Điện Hạ có thể không quan tâm đến những lời đồn nhảm kia, bởi vì trong mắt ngài, cho dù người ta có đùa bỡn biến ta trở nên bất kham đến thế nào, thì ta cũng đều là tốt nhất, thế nhưng là…”

“Ta móc tim móc phổi đối xử với ngũ tỷ tỷ, xem như tỷ tỷ ruột thịt mà đối đãi, không, ta đối với tỷ ấy so với ruột thịt còn tốt hơn, nhưng hôm nay đâu, nàng ta lại ở trước mắt bao người, nói ta cùng Thần Vương thư từ qua lại, khích bác ly gián quan hệ giữa hai chúng ta, ta không biết vì sao nàng ta lại làm như vậy, cho nên ta muốn xuống hỏi thử một chút, có được hay không?”

Khí lạnh lại càng thêm mãnh liệt quấn quanh thân thể Tần Mạn Kiều.

Tần Mạn Kiều không chịu nổi uy áp và nộ khí như vậy của hắn, thân thể không nhịn được hơi rúc vào trong ngực hắn.

Chuyện của nàng và Thần Vương không phải chỉ mới một hai ngày, sao nàm nhân này có thể chỉ vì một hai câu mà tin tưởng nàng?

Nhưng mà: “Chẳng lẽ điện hạ đã quên, Kiều Kiều ngay cả mặt chữ cũng không nhớ được mấy cái, sao có thể viết được thư tình cho Thần Vương điện hại?” Tay nàng không dính vết mực, là chuyện mà cả Kinh Thành đều biết: “Họa ta gây ra, ta muốn tự mình giải quyết, ngài tin ta một lần, chỉ một lần thôi, có được hay không?”

Đôi mắt Tần Mạn Kiều long lanh như chứa nước mà yêu kiều nhìn hắn.

Mặt Sở Nghiêu vẫn như cũ không biểu tình: “Vết thương ở chân.”

Nàng cúi đầu liếc nhìn đầu ngón chân bị quấn thành một đoàn, nói: “Ta nhờ Phúc Hỉ đỡ, chỉ dùng một chân đi đường, tuyệt đối sẽ không khiến vết thương hở ra.”

Nói xong, Tần Mạn Kiều lại nhìn hắn, mặc dù hắn không đáp lại, nhưng cũng không có nói “Không cho phép” hay nào đó phản đối.

Nàng thận trọng leo xuống từ trên đùi hắn, đột nhiên liền thấy, trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn đen, mặt ngoài chiếc nhẫn là những viên đá hình tam giác nhọn.

Chiếc nhẫn này là ám khí, cũng là binh phù dùng để hiệu triệu Hắc Ảnh Vệ, nhưng bây giờ cũng có thể là thần khí trợ lực giúp nàng ngược tra.

Nàng kéo tay hăn qua, gỡ chiếc nhẫn thiết trên đầu ngón tay hắn xuống, nhanh chóng đeo vào ngón tay mình, nói: “Ta mượn dùng một chút rồi sẽ trả lại ngài, ngài không cần ra cùng!”

Dứt lời, nàng nhận lấy ánh mắt cực nóng truyền đến từ phía sau kia, giống như trốn chạy nhảy nhót đến bên ngoài xe ngựa.

Phúc Hỉ thấy nàng từ trong xe ngựa đi ra, nhanh chân bước tới dìu nàng: “Tiểu thư, sao người lại ra đây làm gì!”

“Lục muội muội.” Tần Nguyệt Hề đứng bên cạnh Phúc Hỉ, cũng muốn bước lên muốn đỡ Tần Mạn Kiều.

Nhưng tay nàng ta vừa vươn tới gần Tần Mạn Kiều.

Tần Mạn Kiều đã ngay trước mắt bao người, trở tay hung hăng tát một cái lên mặt của Tần Nguyệt Hề.

“Bốp…”

“A!”

Tần Nguyệt Hề hét thảm một tiếng.

Mà rèm cửa xe ngựa cũng vừa vặn bị gió thổi bay, nam nhân ngồi bên trong, thấy rõ Tần Mạn Kiều liễu yếu đào tơ đeo chiếc nhẫn của hắn, tát Tần Nguyệt Hề một cái.

“Lục muội muội, ngươi….” Tần Nguyệt Hề giơ tay che lên khuôn mặt đang nóng hừng hực.

Nhưng khi đυ.ng tới chất lỏng ẩm ướt kia, Tần Nguyệt Hề lại mau chóng lấy ra nhìn lại.

Trên tay có máu, vậy mặt của nàng….

“Lục muội muội, sao ngươi có thể đánh lên mặt ta?”

Tần Mạn Kiều xuống xe ngựa, nước mắt lã chã nói: “Ngũ tỷ tỷ, sao ta lại đánh tỷ, chẳng lẽ trong lòng tỷ không rõ sao? Tại sao tỷ lại muốn hại ta?”