Chương 10: Hắc bảo thạch (đá quý màu đen)
Vì thế chim khổng tước liền lọt vào trong mắt Hoàng quý phi.
Trên tay nàng đeo một chiếc nhẫn đính khối hắc bảo thạch vô cùng lớn, làm tăng thêm vẻ thon dài cùng trắng trẻo của bàn tay, nhìn thật sự rất đẹp.
Khiến cho Tô Tiểu Tiểu khi vào thăm liền bị chiếc nhẫn hắc bảo thạch trên tay Hoàng quý phi hấp dẫn một cách sâu sắc……
Ngay cả bộ dáng của Hoàng quý phi giờ khắc này nàng cũng không có chú ý tới.
Cho đến khi Hoàng quý phi uyển chuyển đứng dậy, thực tế nhị hành cái lễ xong, Tô Tiểu Tiểu mới đột nhiên hoàn hồn, che miệng cười nói: “Muội muội mời đứng lên.”
Hoàng quý phi lúc này mới đứng dậy cười nói: “Hoàng hậu nương nương tiến đến thăm, thật sự làm cho ta thụ sủng nhược kinh.”
Hoàng quý phi nhả ra cách thức xưng hô như vậy, làm cho Tô Tiểu Tiểu ngẩn người.
Chậc chậc……
Nàng đã tốt đến mức hiếm thấy ……
Cái nữ nhân Hoàng quý phi này, vậy mà không biết tiếp nhận tình cảm tốt đẹp?!
Được rồi, ngươi bất nhân ta cũng bất nghĩa.
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Hoàng quý phi……
Đây thực là hoàn hảo vượt sự hi vọng, Tô Tiểu Tiểu mới vừa nhìn liền phù một tiếng……
Bật cười.
Tuy rằng giờ này khắc này, cười ra thành tiếng thực rất là không hiền hậu……
Tuy rằng Hoàng quý phi biến thành như vậy…… Nàng cũng là đầu sỏ gây nên……
Nhưng mà nàng thật sự, thật sự nhịn không được.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Rất buồn cười!
Nữ nhân này như thế nào lại nghĩ ra được việc dùng một chiếc khăn đen mà che mặt??? Hơn nữa trong hoàng cung chỉ toàn nữ nhân với nhau, thực là làm trò kỳ lạ mà.
Tô Tiểu Tiểu rất đen tối mà nghĩ: Đoán chừng mặt của nàng đúng là không còn chỗ nào còn tốt nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tiểu Tiểu vẫn phải tiếp tục diễn kịch.
Tuy rằng Hoàng quý phi làm mặt lạnh, Tô Tiểu Tiểu cũng cứ vô cùng sáng lạn tươi cười như hoa.
“Muội muội sinh bệnh, không phải là bị trúng gió chứ. Như thế nào lại còn ngồi ở trong đại sảnh? Kỳ thật, cái quy củ này trong cung nên sớm hủy bỏ, cái gì mà phi tử đến thăm bệnh, nhất định phải tiếp đãi…… Đây quả thực là gây khó dễ cho Hoàng quý phi muội muội……”
Tô Tiểu Tiểu tiến về phía trước vài bước, hi hí mắt xem trộm Hoàng quý phi, nhân tiện làm bộ tiện tay vén vén cái sườn áo màu đen……
Một mảng thịt trắng nõn, mịn màng hiện ra trước mặt Hoàng quý phi.
Nàng cười thật rất sung sướиɠ.
“Hoàng quý phi muội muội nha, trước đó vài ngày ngươi không phải cho cung nữ thân cận đến chỗ ta mua “Phấn trang điểm trắng” sao? Ngươi nhìn xem này, da dẻ ta đã trắng lên rất nhiều nha. Ngươi có dùng không?”
Hoàng quý phi nhìn trước mắt da thịt trắng trẻo, trắng trẻo như tuyết……
Trong lòng nhất thời nổi lên một khối u nhức có tên gọi là mầm mống đố kỵ.
Nàng hừ vài tiếng, “Có dùng.”
Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Vậy là tốt rồi. Đương nhiên, ta cũng biết Hoàng quý phi muội muội đã dùng. Bằng không……”
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhân lúc Hoàng quý phi không đề phòng xốc cái khăn che mặt lên, “Ha ha, bằng không sẽ không có thành cái bộ dáng này.”
Con ngươi trong mắt Hoàng quý phi bỗng dưng giãn lớn……
Vẻ mặt nàng là không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Tiểu Tiểu.
“…… Là ngươi?”
Tô Tiểu Tiểu nháy nháy mắt mấy cái, “Bản cung cũng không nói ra là ta làm à nha……”
Hoàng quý phi trừng lớn đôi mắt, ngập tràn lửa giận.
“Đoan Mộc Lang Hoàn, ngươi!”
Tô Tiểu Tiểu cười hết sức là cao hứng, “Tên của bản cung, nhà ngươi có thể kêu sao? Muội muội.”
Hoàng quý phi cắn môi, “Ngươi không sợ ta nói cho bệ hạ?”
Tô Tiểu Tiểu nháy nháy mắt mấy cái, “Ngươi cứ việc nói đi nha, xem có ai tin? Hơn nữa, cái gì đó trên mặt ngươi, chỉ có ta mới có khả năng chữa khỏi. Ngươi đi nói đi, ta sợ quá. Chao ôi nha, tốt nhất ni, nếu như mà không cẩn thận, hoàng đế bệ hạ liền đem ta biếm lãnh cung, úc, không đúng, hẳn là đem ta đi gϊếŧ chết, lúc đó có Hoàng quý phi muội muội hé ra bộ mặt như hoa như ngọc chết chung, ta nghĩ là thực rất đáng giá.”
Dừng một chút, sắc mặt Tô Tiểu Tiểu trong chớp mắt đã lạnh đi.
“Ngươi tự tiện trộm tiền tài của ta, đây là cái giá đắt ngươi phải trả.”
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Hoàng quý phi một cái, sau đó nói: “Tố Vân, Ế Vân, bãi giá hồi cung.”
Hoàng quý phi rất giận dữ!
Hoàng quý phi rất giận dữ!
Nàng vẻ mặt thịnh nộ, không chỗ nào để phát ra.
Nàng quẳng bàn ghế, mâm chén!
Vẫn là chưa hết giận.
Cuối cùng, lửa giận sôi sục đầy trong người phải nhờ đến sự hi sinh của một cung nữ có làn da trắng nõn khác mới dập tắt xuống được.
Lúc đó Hoàng quý phi mới bình tĩnh trở lại.
Kỳ thật, Hoàng quý phi từ bé đã được đọc đủ thứ thi thư, thật là một nữ nhân nhất đẳng kỳ tài. (số 1)
Theo đạo lý mà nói, từ nhỏ được bao trùm trong bầu không khí thi thư như vậy, tính tình hẳn sẽ không nóng nảy như thế.
Nhưng mà Hoàng quý phi đã sớm bị tiến cung.
Phải biết rằng, hoàng cung thế mà lại chính là cái địa phương ăn thịt người.
Từng nơi, từng ngõ ngách, đều ẩn nấp chữ “Ăn thịt người”, vô luận đi đến đâu, đều có thể ngửi được mùi vị “Ăn thịt người”……
Hoàng quý phi năm nay đã gần hai mươi ba.
Nàng mười ba tuổi thì vào cung, khi còn chưa tới tuổi cập kê, đã bị một đạo ý chỉ của Thái Hậu nương nương chiêu vào trong cung, từ đó về sau Hoàng quý phi trải qua thời tươi đẹp nhất của thiếu nữ trong cái l*иg sắt xa hoa này.
Cái l*иg sắt xa hoa này, đã từ từ đem người thiếu nữ nhấn chìm vào sự buồn phiền, đem tâm tư thiếu nữ triệt để phá tan, chỉ để lại một cái thể xác không hồn điên loạn.
Mặt ngoài, Hoàng quý phi là thực bình thường.
Nhưng mà nội tâm, nói như thế nào, có điểm nóng nảy, có điểm điên cuồng, cũng có điểm biếи ŧɦái.
Bất quá vô luận như thế nào, nguyên nhân đều là vì hoàng cung—là địa phương “Ăn thịt người”.
Chính là nóng nảy thì nóng nảy, điên cuồng thì điên cuồng, biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái…… Hoàng quý phi vẫn rất là biết phân biệt từng chuyện.
Nàng cũng không ngu ngốc.
Nàng sinh ra trong hoàn cảnh để trở thành người đứng đầu, dù ười năm dài đằng đẳng ở trong cung đã lấy của nàng không ít tâm tư cùng thể lực, nhưng xét cho cùng, Hoàng quý phi vẫn là một người thông minh.
Nhìn vào ánh mắt của hoàng hậu.
Nàng thực rõ ràng nhận ra sự khác biệt.
Nàng không phải như Trân phi không tranh giành, không phải là cái mới mẻ vừa tiến cung mấy năm gần đây Vân Quý nhân Vân Chiêu Nghi, lại càng không là một Thục phi chỉ có ngực bự mà không có não. Nàng là Hoàng quý phi, là một phi tử tiến cung sớm nhất trong đám phi tần đông đúc, đồng thời cũng là nữ nhân được hoàng đế lâm hạnh sớm nhất.
Hoàng hậu là người như thế nào, nàng lại không biết sao?
Khi hoàng hậu tiến cung, nàng đã sớm phái người tra thân thế, quá khứ của người này.
Đoan Mộc Lang Hoàn.
Trưởng nữ của Đoan Mộc gia, đoan trang điềm đạm, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là điển hình cho quý nữ chốn đô thành. Loại quý nữ này, cũng là loại dễ dàng đối phó nhất. Bởi vì các nàng từ nhỏ đã bị giáo huấn cái tư tưởng phải phục tùng phu quân, mà nữ nhi Đoan Mộc gia từ nhỏ đã bị giáo huấn tư tưởng phải được gả cho thiên tử.
Đoan Mộc Lang Hoàn là một nữ nhân không xinh đẹp, nếu đặt vào trong đám người tú nữ thi tuyển vào cung, chắc chắn chức cung nữ cũng không đến phiên nàng làm.
Nàng chẳng qua nhờ cậy vào Đoan Mộc gia làm “đông phong”. (yếu tố cần rất cần thiết để làm việc gì đó, thường là việc lớn , quan trọng .
Lấy từ tích Gia Cát Lượng khuyên Chu Du trong trận Xích Bích lịch sử “Muốn đánh Tào quân, Phải dùng hỏa công, Mọi sự đều có, Chỉ thiếu gió Ðông - Dục phá Tào Công, nghi dùng hỏa công, vạn sự câu bị, chỉ khiếm đông phong)
Sau khi Đoan Mộc Lang Hoàn tiến cung, các nàng từng sống chung hòa thuận với nhau, đúng như lời nghe được từ việc điều tra, nàng là một nữ nhân không có tư tưởng, không có chủ kiến.
Thế nhưng!
Gần đây nàng lại thay đổi tính tình!
Đoan Mộc gia làm quan trong triều, đáng lý ra là không đi buôn bán.
Sĩ, nông, công, thương!
Thương gia bị xếp ở vị trí cuối cùng!