Chương 6: Bên bờ sông
Quách Lưu Thần đưa Phạm Tử Tử đến một hồ sen tĩnh lặng, hắn thả nàng xuống đất rồi tùy tiện ngồi xuống bên bờ.
Phạm Tử Tử ngây ngốc nhìn hắn, song để ý cảnh kia rất đẹp liền ngắm mãi không chớp mắt.
Quách Lưu Thần kéo tay nàng ngồi xuống trên đùi hắn. Nàng cũng không phản ứng gì, bình thản dựa đầu vào vai hắn như hành động này đã quen thuộc lắm rồi.
- Tiểu Tử, thật ra nàng là ai?
Quách Lưu Thần đột nhiên hỏi khiến Phạm Tử Tử chột dạ, nàng ngước lên:
- Có ý gì?
Quách Lưu Thần đưa mắt sang nhìn chỗ khác, hắn đáp:
- Nàng đừng giả vờ. Ta được nghe Phạm Tử Tử rất kiêu ngạo, lạnh lùng, bây giờ tận mắt thấy. Đây là lạnh lùng sao? Đương nhiên ta biết, nàng không phải là Phạm Tử Tử. Chỉ là không nói...
Phạm Tử Tử cắn môi, chợt oà lên khóc nức nở làm Quách Lưu Thần ngạc nhiên, hắn luống cuống vỗ nàng:
- Tiểu Tử, nín nào. Sao lại khóc chứ? Ta đùa thôi mà.
Nàng càng khóc to hơn, dúi đầu vào vai hắn, vai run run. Phạm Tử Tử rất sợ, nếu hắn biết đó không phải là nàng, liệu hắn có còn yêu thương nàng không hay sẽ xa lánh nàng?
Phạm Tử Tử ôm chặt lấy hắn, mắt nhắm lại nhưng nước vẫn tuôn rơi. Nàng khẽ nói:
- Nếu ta không phải là Phạm Tử Tử thật thì sao?
Quách Lưu Thần im lặng một chút, hắn đáp:
- Ta sẽ bỏ Phạm Tử Tử thật để tìm nàng.
Phạm Tử Tử xúc động nhìn hắn, song lại ôm chặt hắn hơn. Nàng áp mặt vào ngực hắn ngửi mùi hương nam tính làm cho nàng có cảm giác an toàn.
Quách Lưu Thần đưa tay vuốt tóc nàng, song lại cúi xuống đáp vào môi nàng.
Hắn giữ chặt lấy đầu nàng sợ nàng phản kháng, ngờ đâu Phạm Tử Tử lại càng ôm chặt hắn hơn, hoà vào nụ hôn nồng nàn của hắn.
Phạm Tử Tử muốn dứt ra nhưng Quách Lưu Thần vẫn không tha cho nàng, quyết ôm cứng nàng. Phạm Tử Tử tức giận trợn mắt, rồi nảy ra một ý, cắn hắn một phát. Quách Lưu Thần “a” một tiếng rồi nhả môi nàng ra.
- Nàng... - Quách Lưu Thần chau mày.
- Ai bảo ngươi hôn ta suýt nghẹt thở, đã lần thứ hai rồi đấy! - Phạm Tử Tử chu môi.
Quách Lưu Thần phì cười, nhéo má nàng một cái rồi hắn nói:
- Nàng xem, ở kia có một bông hoa sen rất đẹp.
Phạm Tử Tử theo tay hắn nhìn ra, thấy ở gần bờ có một bông sen đang nở rộ, màu hồng trông rất bắt mắt. Nàng bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, đứng dậy tiến tới.
Nàng vươn tay hái nó, vì ở xa bờ nên rất khó hái. Phạm Tử Tử một tay vịn vào cây, tay kia với với ra, cứ như vậy nửa người gần hồ, nửa người bám vào cây.
Quách Lưu Thần nhíu mày, nàng nhanh chóng đứng dậy:
- Tử nhi, rất nguy hiểm.
- Ta không sao. Gần hái được rồi. - Phạm Tử Tử khó nhọc nói.
Phạm Tử Tử cố vươn thêm một chút nữa, đến lúc chạm tới bông hoa, nàng vui vẻ hô lên một tiếng:
- Được rồi. - Nàng quên cả mình đang ở gần sông. Nói xong lại trượt chân té. Quách Lưu Thần hốt hoảng nhảy xuống ôm nàng.
Cả hai vào bờ an toàn, Phạm Tử Tử ho sặc sụa, nàng thở hổn hển dựa vào vai hắn. Quách Lưu Thần tức giận quát:
- Ta đã bảo rất nguy hiểm, sao nàng vẫn cứng đầu?
Phạm Tử Tử giật mình nhìn hắn. Tính nàng vốn đã trẻ con, thích người khác nuông chiều mình, lại bị Quách Lưu Thần la mắng như vậy không chịu được liền nước mắt thi nhau rơi.
- Oa... Hức... Huhu... Sao lại mắng ta chứ...
Quách Lưu Thần chợt mềm lòng xuống, vỗ vỗ lưng nàng.
- Ta xin lỗi mà... Huhu... Ta sẽ không làm vậy nữa đâu. Ngươi đừng mắng ta nữa... Hức...
Nghe kiểu xin lỗi “độc nhất vô nhị” của nàng, Quách Lưu Thần tâm tình vui vẻ hẳn lên, đưa tay chùi nước mắt nàng đi, khẽ cười:
- Được rồi. Tử nhi ngốc, ngoan, ta không mắng nữa.
Phạm Tử Tử nghe vậy mới dám rút vào lòng hắn, bộ áo ướt dính sát vào người khiến nàng cảm thấy khó chịu khẽ cựa quậy.
- Sao vậy? - Quách Lưu Thần hỏi.
Phạm Tử Tử chỉ xuống áo của hắn. Lúc này hắn mới hiểu, liền cởϊ áσ ra vắt lên một cành cây, ôm nàng vào.
Phạm Tử Tử thản nhiên nhìn hắn, nàng đã quen với những cơ thể trần trụi như vậy rồi. Bởi vì là một bác sĩ, nên đã thấy bao nhiêu người, già trẻ lẫn lộn.
Đến xế chiều, mặt trời đã lên cao, Phạm Tử Tử chơi chán chường, quần áo cũng đã khô. Nàng nhướn người hôn vào má hắn.
- Ngươi không về triều sao?
Quách Lưu Thần gian tà quay qua khiến nụ hôn nàng bị lệch sang môi hắn. Hắn lợi dụng thời cơ tiếp tục hôn nàng.
Đến khi Phạm Tử Tử quẫy đạp hắn mới buông ra, vuốt vuốt ngực cho nàng, Quách Lưu Thần đáp:
- Ta muốn ở với nàng một chút.
Phạm Tử Tử gật đầu, nàng đột nhiên thấy cái gì đó, hét toáng lên:
- Đó không phải là một con rùa sao?
Quách Lưu Thần nghiêng đầu.
- Nàng muốn nó à?
- Ừm. - Phạm Tử Tử gật gật đầu.
Quách Lưu Thần nhếch môi, đến gần tiếp cận nó. Chẳng bao lâu đem được con rùa nhỏ về cho nàng. Phạm Tử Tử vui mừng nhận lấy, hứng thú nói:
- Sao mai của nó lại có màu xanh vàng nhỉ?
Quách Lưu Thần đứng gần nàng, cũng chăm chú nhìn. Chiều cao làm hai người cân lệch, Phạm Tử Tử cao chỉ mét sáu mươi hai, trong khi đó Quách Lưu Thần lại một mét tám mươi.
- Con rùa này bị thương rồi. Chắc là mõm đá phía dưới sông cứa vào chân nó.
Phạm Tử Tử gật gù, nàng đặt nó trên lòng bàn tay hắn rồi tìm kiếm xung quanh.
- Ngươi ở đây chờ ta, tuyệt đối không cho con rùa bỏ chạy.
Quách Lưu Thần đáp một tiếng.
Phạm Tử Tử liền chạy vụt đi. Chốc sau trở lại với một đống lá trên tay. Quách Lưu Thần chau mày:
- Nàng định làm gì vậy?
- Chỉ là chữa trị cho nó thôi. - Phạm Tử Tử cười hì hì, lấy một ít lá bỏ vào miệng nhai nhai rồi nhả ra, đắp vào chân nó.
Xong xuôi, nàng nói:
- Vài ngày nữa nó sẽ khoẻ thôi.
Quách Lưu Thần híp mắt thành một đường dài, hắn nãy giờ quan sát nàng. Dù là lúc nhỏ hắn có học qua một vài y thuật nhưng chưa thấy cách nào lạ như vậy. Quách Lưu Thần hỏi:
- Nàng chắc chứ?
- Ừm. Bây giờ chúng ta về thôi. - Nàng bế con rùa trên tay.
Quách Lưu Thần gật đầu rồi cùng nàng trở lại cung, còn hắn về triều. Trước khi đi hai người còn hôn tạm biệt nhau.