Chương 11: Thực sợ hãi
Xung quanh căn phòng được trang trí rất nhẹ nhàng, toàn bộ hầu như là màu xanh lam, Phạm Tử Tử cẩn thận đánh giá, nơi này kiểu cách như vậy, hẳn là người chủ rất giàu có và kiêu ngạo a. Phạm Tử Tử liền đánh mình một cái, giờ này không phải lúc ngắm cảnh, nàng chạy ra phía cửa đập thật mạnh:
- Thả ta ra, mau thả ta ra.
Phạm Tử Tử liền nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau đó cánh cửa được mở ra, trước mặt nàng là một nam nhân cao to, tuấn tú. Hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay, nàng hơi nhíu mi, miệng lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng khuôn mạo của hắn làm nàng mất đề phòng a, đúng là tật mê trai khó bỏ.
- Tỉnh dậy rồi sao?
Nàng sực tỉnh:
- Ngươi là ai?
Hắn khẽ cười:
- Ta là chủ của nơi này.
Phạm Tử Tử hỏi:
- Tại sao ta lại ở đây? Mau đưa ta ra.
- Ngươi được bán cho ta, ta được quyền sở hữu ngươi, ngươi phải ở lại làm việc cho ta.
Phạm Tử Tử run run, hỏi tiếp:
- Làm việc gì?
Nam nhân đó lạnh lùng lên tiếng:
- Kỷ nữ.
Nàng nuốt ngụm nước bọt, cười gượng:
- Ta có thể không làm được không? Ngươi cũng biết ta là bị hại đem bán đến đây, sao có thể...
- Không sao, ta sẽ cho ngươi tập làm quen, mau thay quần áo.
Hắn nói rồi quăng một bộ trang phục đưa nàng, nàng bất mãn lầm bầm, vậy là đời con gái của nàng đến đây là hết rồi sao? Phạm Tử Tử khóc thầm, nhất định không thể để như vậy được, nàng là muốn được tự do, không cần phải dựa dẫm vào công việc đê tiện này để kiếm sống.
Nàng thay xong bộ đồ, hé hé cửa ra, không thấy ai ở ngoài, Phạm Tử Tử bước ra, e sợ nhìn quanh, nơi này đúng là cầu kỳ như mê cung, nàng khó có mà thoát ra được.
Nghĩ đến việc phải ở lại đây hầu hạ cho những nam nhân xa lạ không quen biết, lại còn mất luôn sự trong sáng của mình, nàng thật sự ghét bỏ điều đó.
- Mau đến đây. - Nam nhân ban nãy gọi nàng.
- Ta... Ta thực không muốn.
Hắn lia đôi mắt dữ tợn về phía nàng làm nàng run bần bật, Phạm Tử Tử thương lượng:
- A... Gia đình ta rất giàu có, ngươi muốn gì cũng được. - Nàng muốn nói là
Hoàng Thượng - người nắm giữ vận mệnh của đất nước, nhưng chưa chắc gì hắn đã tin.
- Không cần, ta muốn ngươi ở đây làm việc, tiền lương rất cao.
- Nhưng ta là không cần.
Hắn ta lạnh giọng:
- Người đâu, mang cô ta vào lao ngục.
Một đám người hung tợn đi tới, giữ lấy tay nàng, nàng vùng vằng:
- Buông ta ra, buông, ngươi sẽ hối hận đấy, buông...
Hắn không nói, mắt như đang cảnh cáo nàng.
Phạm Tử Tử bị đưa đến một chỗ tối như mực, chúng giam nàng và khoá lại cẩn thận chiếc cửa.
Lao ngục là căn phòng nhỏ, chỉ có một ánh đèn nến yếu ớt, Phạm Tử Tử còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nền đá, nàng ngồi xuống bên một góc phòng, đưa tay ôm lấy vai.
Đói và buồn ngủ là cảm giác của nàng lúc này, Phạm Tử Tử cảm giác có một giọt nước lăn trên má, phải chi nàng không trốn khỏi hoàng cung thì đâu bị như vậy, phải chi nàng không trốn Liễu Hoa và Hoắc Nhân ra sau lùm cây thì đâu bị xuyên không, phải chi...
Phạm Tử Tử oà khóc, tiếng khóc thê lương đến thảm thương khiến người ta phải xót xa, nàng không biết ở bên ngoài lúc này có một người đang ung dung ngồi uống trà.
Quách Lưu Thần sắp đặt tất cả những việc này, mục đích chỉ là muốn phạt nàng, hắn cũng muốn cảnh cáo nàng một phen cho nàng phải tự dằn vặt mình. Nhưng hắn là không biết Phạm Tử Tử đang bị giam.
Lúc này, Phạm Tử Tử đã bình tĩnh lại, nàng cố gắng vặn hết công suất bộ não của mình, nếu ở đây có gió thì chắc chắn sẽ có lối thông ra ngoài. Nàng cầm cây nến lên, soi hết mọi ngóc ngách trong phòng.
- Kia rồi...
Đó là một chiếc lỗ nhỏ, nhiều mạng nhện văng qua nó, bụi bẩn bám khắp nơi. Nàng khẽ vui mừng la lên rồi tự bịt miệng mình, không được để cho chúng biết. Phạm Tử Tử lách mình vào, lỗ hơi nhỏ nhưng vẫn chui được.
Phạm Tử Tử sang một căn phòng khác, nàng nhìn ra cửa sổ, trời đã tối nhem rồi, thì ra nàng đã khóc được một lúc rồi sao? Căn phòng này có lẽ trang trọng hơn căn phòng ban đầu nàng ở.
Cạch.
Tiếng mở cửa làm nàng giật thót, nàng chui vào một cái tủ, đợi người bước vào.
Là tên mỹ nam lúc nãy, khuôn mặt hắn không còn nghiêm nghị giống ban nãy, nàng suýt chút chảy nước dãi.
Nàng đang mải mê ngắm hắn bỗng phát hiện, hắn đang định cởi đồ, nàng đỏ mặt, tay đυ.ng trúng chiếc bình làm nó động đậy.
Phạm Tử Tử lo sợ mình bị phát hiện, thấy hắn nhíu mày, rồi hơi nhếch môi cười, sau đó tiếp tục cởϊ áσ ra. Nàng thở phào nhẹ nhõm, thế là hắn không biết nàng đang ở đây.
- Ra đi, không cần phải trốn như vậy.
Phạm Tử Tử suýt nữa hét lên, hắn từ lúc nào mở tủ ra mà nàng không hay, Phạm Tử Tử sợ sệt đưa đôi mắt nai con nhìn hắn mong hắn có thể bỏ qua cho nàng.
- Ngươi không cần giả bộ đau khổ, hòm nay ta sẽ cho ngươi làm việc rất nhẹ nhàng. Mau ra phòng trên tiếp khách đi.
Nàng cật lực lắc đầu. Hắn thở dài, tay siết chặt cằm nàng:
- Xem ra phải dùng bạo lực rồi.
Phạm Tử Tử hét lên, nàng chạy ào ra, đẩy hắn té sang một bên. Xông thẳng
xuống dưới, nàng thấy biết bao nam nhân đang nhìn nàng với ánh mắt thích thú và thèm thuồng, Phạm Tử Tử sợ hãi lùi ra phía sau, nam nhân kia đã nhanh chóng tóm được nàng, nàng vùng vẫy, miệng la lên:
- Thả ta ra, bằng không ngươi sẽ phải hối hận.
Hắn cười lạnh:
- Hối hận? Trên đời này chưa bao giờ ta phải hối hận.
Phạm Tử Tử mất hết sức lực, lại bị hắn điểm một huyệt vào vai không cử động được, nàng liền ngất đi.
Nam nhân đó nhếch môi, hắng giọng:
- Mau đưa cô ta vào phòng ông Hoan.
Một đám người tới, xốc vai nàng đứng dậy. Chưa kịp đi thì đã có một người đứng chặn phía trước cùng một nam nhân khác:
- Ta muốn mua cô gái này. - Quách Lưu Thần cười rồi ra lệnh cho Mạn Vũ đưa tiền cho nam nhân kia.
- Không được, cô gái này phải ở lại đây. - Nam nhân dù thấy rất nhiều tiền nhưng cũng không muốn. Một bông hoa diễm lệ như vậy, nếu bị bán đi ắt sẽ không còn nhiều tiền vào tay hắn nữa, thay vì bán, để nàng ta ở đây để kiếm tiền cho hắn cũng không kém số tiền tên đó đưa đâu.
- Không bán cũng phải bán. - Mạn Vũ giận dữ nói.
Nam nhân nhíu mày, búng tay một cái hai tên côn đồ xông ra trước nhưng đã bị Mạn Vũ xử lý hết cả. Thực sự thì nói về võ công của Mạn Vũ không ai có thể sánh bằng, chỉ cần một canh giờ cũng xử lý hết một đám người hung tợn gấp đôi đám người trước mặt. Nam nhân thấy hai vị khách này quả là khó lường, liền cho đám người xông lên, còn mình đem Phạm Tử Tử chạy ra phía sau, thúc ngựa chạy đến nơi nào an toàn một chút. Không may Quách Lưu Thần đã phát hiện được, hắn liền lên ngựa đuổi theo nam nhân kia.
Bây giờ hắn mới hối hận, biết tình thế xảy ra như vậy đã không để Phạm Tử Tử vào đây rồi. Thấy bóng dáng hắc mã trước mắt đã khuất xa, Quách Lưu Thần mới phóng ngựa hấp tấp chạy theo.
Trên đời này hắn chưa bao giờ hấp tấp vì ai, thế mà một nữ nhân đã khiến tâm tình hắn không ngừng chuyển đổi, hắn nhất định không để nữ nhân đó thoát khỏi hắn đâu. Người là của hắn thì mạng sống lẫn trái tim nàng cũng phải là của hắn.