Thục Phi giật mình, Mị Nương thuận thế đem đầu nón tay lạnh lẽo tiến vào trước ngực Thục Phi, nhẹ nhàng vuốt ve cực phẩm mềm mại đằng trước: "Ngươi không rõ hay sao?"
Thục Phi muốn né tránh, lại bị Mị Nương gắt gao giữ: "Không, không thể như này".
Mị Nương ngẩng đầu hướng ngoài phòng cao giọng nói: "Như thế nào ta không có nghe thấy tiếng kêu? Các ngươi phải chăng là không chịu ra sức đánh?"
Thị vệ bên ngoài quả nhiên tay tăng thêm lực đạo, tiếng Vương thị kêu thảm thiết một cách thê lương.
Thục Thi đau khổ, cắn môi: "Hảo, ta đáp ứng ngươi.".
Mị Nương đem tay nàng rút ra, đầu ngón tay vẫn còn mang theo hơi ấm của t
Thục Phi : "Khi nào ngươi tự mình dâng lên, ta sẽ hạ lệnh dừng tay".
Thục Phi nhanh chóng lột bỏ toàn y phục, Mị Nương vừa lòng thầm đánh giá thân thể Thục phi thật không chê vào đâu được, hướng thị vệ bên ngoài hô: "Tốt lắm, các ngươi nghỉ một lát đi, không mệnh lệnh của ta ai cũng không được vào.".
Nói xong, nàng đứng lên, từng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể Thục Phi, giống như vuốt ve nhất kiện tinh xảo.
Bảo vật, trước sau như nhau, ngực nàng phập phồng, khẽ run, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của nàng, đốt lên ngọn lửa du͙© vọиɠ trong người.
"Vì tránh cho ngươi lộn xộn, đi, đến phía trước cửa sổ , đem tay trái của ngươi cột vào cánh cửa sổ" Mị Nương nói.
Thục Phi môi mấp máy định nói, Mị Nương lập tức ngăn nàng lại:"Nhớ kỹ, ngươi hiện tại không có tư cách cùng ta nói điều kiện. Bất đắc dĩ, ta cũng chỉ lấy Vương thị chịu thay ngươi".
Nhất định muốn đem Thục phi giữ chặt, Mị nương cột tay nàng lại. Thục Phi sau đó liền lấy một loại mị hoặc, yêu diễm lại điềm đạm đáng yêu đứng trước mặt nàng.
Mị nương nhẹ nhàng cắn đôi tai nhỏ, rồi theo từ bên tai Thục Phi từ từ cúi xuống hôn đôi môi đỏ mẫn, đến làn da ngọc trắng không tì vết.
Mị Nương chợt cắn mạnh đầu đôi tiểu bạch thỏ khiến toàn thân Thục Phi bỗng nhiên run run lên, cắn chặt môi không cho bản thân phát ra tiếng rên xấu hổ .
Mị nương một mặt tiếp tục nhẹ nhàng liếʍ, một mặt đưa tay nhanh chóng tiến vào nhất đảo ở dưới thân , đã muốn thấm ướt bàn tay nàng. Nàng đưa tay rút ra, trong bóng đêm ngón cái cùng ngón trỏ khép mở có thể thấy được dịch sáng trong suốt dính tay nàng, nàng châm chọc nói: "Thân thể của ngươi có thể sánh bằng ngươi thành thực nhiều lắm".
Thục Phi rốt cục nhịn không được, nước mắt rơi xuống.
Mị Nương tâm đau xót, tiếc nuối thời gian chinh phục chiến thắng kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi.
Nhìn Thục Phi kiêu ngạo ngày thường nay bất lực dưới hạ thân của nàng, thân thể
hướng thân thể nàng đầu hàng. Nhưng Mị Nương không hề có một cảm giã vui sướиɠ vì đã thắng lợi mà nàng chỉ cảm thấy hối hận làm nước mắt Thục Phi rơi.
"Không được khóc." Đầu ngón tay lại tùy ý tiến vào thân thể của Thục Phi, mắt đồng thời nhìn ánh mắt của nàng ,"Ngươi phải biết rằng, ngươi không thoải mái, ta sẽ không thống khoái, ta không thoải mái, họ Vương cũng không thể thống khoái, ngươi hiểu?".
Thục Phi giống tiểu cô nương khịt khịt cái mũi nhỏ, gật gật đầu, bỗng nhiên chủ động cúi đầu hôn xuống đôi môi của Mị Nương.
Mị Nương lắp bắp kinh hãi, đầu lưỡi Thục Phi linh động dây dưa giống như dễ dàng liền sẽ có thể hút cạn đi linh hồn của nàng, nàng nhẹ tựa vào vai Thục Phi, ngón tay bám lấy mất hoàn toàn lực đạo. Rốt cục nàng nhịn không được lại rút ra, ngượng ngùng hai tay vờn quanh thân thể trần của Thục Phi, đυ.ng chạm thâm tình mà hai môi triền miên.
Thục Phi thân thể vào đông không vì mùa mà rét, ngược lại càng cảm thấy khô nóng, mình cùng Mị Nương tại đây trong nháy mắt, các nàng cái gì cũng đều đã quên, mặc kệ là ngược luân thường đạo lý hay Vương gì gì ngoài kia đang đau khổ vì bị tra tấn. Cái gì cũng đều đã quên, Mị Nương không biết từ khi nào thì tháo xuống nhất kiện cuối, các nàng tứ chi gắt gao đυ.ng chạm, các nàng đầu lưỡi triền miên, các nàng mồ hôi hòa cùng nhau.
Mị Nương tham nhập lần thứ ba vào sâu cùng của Thục Phi, nàng cảm thấy nơi đó tràn đầy sự ấm áp, mỗi một loại dư vị đều như cổ vũ khơi mào du͙© vọиɠ của nàng, khiến nàng chỉ muốn cố gắng giữ lấy khát vọng này. Tại thời điểm đó, cả gian phòng tràn ngập hương vị ái tình, các nàng như đã thuộc về nhau và đang trong moijt thế giới riêng của họ.
Mị Nương ngay tại đó, lệ chợt rơi: "Làm của ta nữ nhân đi." Đầu nàng voi lực ngả trên vai của Thục Phi nói.
Cổ tay Thục Phi đã muốn bị buộc đỏ bừng, nàng không thể lấy tay ôm lấy Mị Nương, bỗng nhiên hung hăng cắn xuống vai Mị Nương một cái thật sâu, in hằn lại dấu răng.
"Đau!" Mị Nương thất thanh đứng lên hô, lúc bình tĩnh lại, nàng chậm rãi rời khỏi thân thể của Thục Phi.
Thục Phi nhìn thẳng vào mắt nàng, vô cùng kiên định nói: "Không.".
Mị Nương lạnh lùng nhìn nữ nhân quật cường trước mặt, nàng biết nàng cho dù có giữ chặt thân thể nàng nhưng không bao giờ giữ được linh hồn của nữ nhân này. Các nàng vĩnh viễn không bao giờ có khả năng đạt đạt được cái gọi là khoảng cách người yêu, các nàng trong lúc đó chỉ có thể có một loại khoảng cách, một trong hai chúng ta phải có một sống một chết.