Chương 2

Trong lòng Vương Sóc não hỗn loạn một đống suy nghĩ về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, các loại cung đấu, nhưng không dám nói ra, chỉ là lúc bắt đầu học đan túi lưới, cũng làm cho cha mẹ với nhị ca ở biên quan xa xôi chút đồ thủ công, nhờ Từ nhũ mẫu giao cho người thân tín, mang đến cho cha mẹ. Vương Sóc là đối với sự thiên vị của tổ mẫu cùng tổ phụ đã sớm hết hy vọng, chỉ còn chút hi vọng nhỏ nhoi cho cha mẹ ở biên quan xa xôi.

Chỉ là Vương Sóc vẫn không cam lòng, xa không nói, chuyện cấp bách nhất chính là nàng muốn đọc sách! Tổ mẫu theo đuổi "Nữ tử vô tài chính đức", một mực bác bỏ lời thăm dò của nàng, ngay cả chữ mà nàng quấn lấy đại ca Vương Tử Thắng học hai ngày cũng bị mắng "trì hoãn việc học của các nam nhi", Vương Sóc dè dặt hơn, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định, đang chuẩn bị ở thọ yến xuất hiện con sâu bướm.

Vương Sóc nghĩ rất tốt, tổ phụ tiếp xúc với nàng không nhiều lắm, ngày thường cùng nhau ăn cơm người đều hòa ái dễ gần, hơn nữa hôm nay thọ yến, nếu có nguyên nhân có thể đưa ra chuyện tiến học, không chừng sẽ tương đối dễ dàng. Nghe mọi người nói, tổ phụ thân là bá tước tổ chức sinh nhật, người đến chúc thọ rất đông, cũng không phải ai cũng theo đuổi "nữ tử vô tài chính là đức". Vương Sóc quyết định đánh cược một phen!

"Tiểu thư, điểm tâm tới rồi, mời người nếm thử." Đại Hàn đem trà quả từ trong tay nha hoàn dọn sẵn lên bàn, Xuân Phân mời Vương Sóc từ bên cửa sổ tới.

"Chỉ là thọ yến sắp tới, tiểu thư ăn ít để lót dạ thôi, lát nữa còn phải đi lại ạ." Trẻ con ăn nhiều dễ tích tụ thức ăn, nhất là thiên kim tiểu thư như Vương Sóc, ngày tốt cũng không nên phạm sai lỗi.

"Ừm." Vương Sóc cười ngọt ngào, ăn điểm tâm. Đợi điểm tâm mới hỏi: "Đại ca ca đâu?"

Đại thiếu gia đang ở nhà chính đãi khách ạ." Xuân Phân trả lời: "Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia cũng ở đây, nghe nói Tam lão gia cùng Tứ thiếu gia của Kim Lăng cũng tới.”

Vương gia tuy rằng hôm nay mới hiển quý, nhưng từ trước cũng đã có chút gia sản, hiện giờ Kim Lăng lão gia còn có hai người, là hai đệ đệ của Vương lão thái gia, hiện giờ Tam lão gia, Tứ lão gia trong miệng Xuân Phân phân biệt là cháu trai của hai thúc tổ phụ. Con lại có cháu, cháu lại có chắt, hiện giờ Kim Lăng cùng Vương gia ở kinh thành cộng lại đều là hai con số, nhưng Vương lão gia thường xuyên cảm khái con cháu không nhiều, huyết mạch không thịnh.

Để chứng tỏ Kim Lăng và họ hàng ở kinh thành thân thiết như một nhà, phụ thân Vương Sóc Vương Thủ Trung cùng Kim Lăng xếp hang ngay cạnh nhau, đến thế hệ Vương Sóc này, con cháu nhiều hơn, lui tới lại càng ít đi, cũng chỉ có một hàng, nếu tụ tập cùng một chỗ liền gọi tên theo thứ bậc, nghĩ đến cũng không sai. Hiện giờ Vương Sóc xếp ở hàng thứ ba xếp hàng cùng một chỗ với những người đồng trang lứa, Vương Sóc là nữ nhi đầu của cha mẹ, nhưng đã xếp thứ năm. Ca ca nàng Vương Tử Thắng là trưởng tôn, hiển nhiên là lão đại, nhị ca ở biên quan xa xôi xếp ở hàng thứ tư, bọn họ đích tôn chỉ có ba hài tử như vậy.

"Tiểu thư, tới giờ rồi, đã đến lúc chúc thọ lão thái gia." Đại Hàn khom người mời Vương Sóc khởi hành.

"Ừm, mang thọ lễ của ta theo." Vương Sóc ý bảo Đại Hàn cầm một cái hộp trên bàn trang điểm, Đại Hàn mặc dù cảm thấy cầm cái hộp lớn như vậy trang trí có chút không hợp, nhưng cũng không nói thêm gì, Từ nhũ mẫu đã sớm dạy bọn họ chủ tử nhỏ hơn nữa cũng là chủ tử, huống chi, Vương Sóc uy nghiêm mạnh mẽ, nàng ta làm đại nha hoàn nên cảm nhận rất rõ.

Vương Sóc mang theo hai nha hoàn đi đến chính đường, chỉ có một con đường nhưng rất người qua lại, khách khứa đông đúc, họ hàng nhiều, tôi tớ cũng bận rộn, Xuân Phân cùng Đại Hàn thật cẩn thận đi ở hai bên che chở, sợ nhiều người sẽ dọa đến tiểu thư.

Vương Sóc cho dù đến, cũng không thể đi ra chính sảnh yết kiến khách mời, qua lại như dệt đại tràng diện.

Đến đại sảnh chính đường hậu viện, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, đây là vương lão phu nhân đang chiêu đãi nữ quyến đến chúc thọ. Vương Sóc đến trước cửa, một tiểu nha hoàn nâng rèm lên, cúi chào nói: "Thỉnh an Vương Sóc." Nha hoàn ở trong phòng sớm đã đi bẩm báo.

Vương Sóc vừa vào cửa đã bị ánh vàng ngọc lộng lẫy trước mắt lắc hoa mắt, đập vào mắt là một đám quý phu nhân, tiểu thiên kim ăn mặc long trọng phi thường, giúp hai vị thái thái đãi khách cười nói: "Vương Sóc đến rồi, mau, thỉnh an lão thái thái. "

“Thím hai." Vương Sóc cúi đầu chào, đầu tiên chính là hành lễ, sau đó bước nhỏ đến gần, đoan trang đi tới trước mặt Vương lão phu nhân hành đại lễ, trong miệng nói: "Tổ mẫu an khang, nguyện tổ mẫu năm nào cũng có hôm nay, thọ tựa Nam Sơn, tùng hạc trường xuân."

“Ai ôi, làm đại lễ như vậy làm cái gì, mau đứng lên, mau đứng lên." Vương lão thái thái cao hứng kêu lên, khuôn mặt cười như hoa cúc.

Vương Sóc lúc này mới cười mỉm từ trên mặt đất đứng lên, đi đến chỗ tỷ muội đứng bên cạnh.

"Ngũ muội muội, muội đây là chúc lão thái thái, còn lão thái gia thì sao?" Người nói chuyện chính là trưởng nữ nhị phòng, cũng là trưởng nữ đời này của Vương gia, thanh âm thanh thúy dễ nghe, tựa như hoàng oanh, nói đùa lại càng làm cho người ta không khỏi mỉm cười.

"Đại tỷ tỷ nói là: Vợ chồng là một, ngày tốt của tổ phụ cũng là ngày tốt của tổ mẫu." Thanh âm Vương Sóc không cao không thấp, vừa vặn có thể làm cho mọi người trong phòng khách đều nghe thấy. Nói xong câu này nàng cũng không nói nhiều, yên lặng cúi đầu. Chỗ nàng đứng tuy nói là các tiểu bối đứng, nhưng chỉ có mấy tiểu thư lớn như đại tiểu thư đứng, đại tiểu thư đang giúp mẫu thân tiếp đãi thiên kim các nhà lui tới.

"Ngũ nha đầu lời này nói thật là hợp lý, mau đi vào trong vườn đi, chào hỏi các tỷ muội, hoa đào trong vườn cũng nở vừa vặn, đi đi." Lão thái thái cảm thấy ngày đại hảo khó có được Vương Sóc nói một câu thuận tai, cũng biết đại tiểu thư ngày thường thích gây sự chú ý, chẳng qua đại tiểu thư này đang ở tuổi dậy thì còn chút bồng bột, chỉ có thể bình ổn sự tình như vậy trước.

Vương Sóc đã học được cách cuộc tranh luận nhất thời, lại hành lễ với tổ mẫu trong phòng khách, những lời liều mạng kia nhao nhao từ trong tay nha hoàn bên cạnh tiếp nhận quà gặp mặt đưa cho Vương Sóc. Vương lão thái thái mới cảm thấy mình nói quá sớm, hẳn là chờ Vương Sóc gặp qua các nhà vu quyết lại để cho nàng đi vườn, hiện giờ như vậy, ngược lại có vẻ thật sự có chuyện gì vậy.

Vương Sóc cũng không để ý tới ánh mắt Vương lão thái thái, tự mình nhận quà gặp mặt rồi đi ra ngoài.

Vương Sóc không biết sau khi mình đi ra ngoài, không khí phòng khách rất xấu hổ, vẫn là thím ba có tiền, có quyền muốn làm gì thì làm. Trong phòng khách, mọi người mệnh trong lòng hiểu rõ, ngầm trao đổi ánh mắt, sớm nghe nói Vương lão thái thái cùng quận chúa không hòa thuận, hiện giờ đã nhìn được một góc của tảng băng trôi, thậm chí khiến cho cháu gái mình khó xử, mà người làm thϊếp kia cũng không tốt đẹp gì. Nhưng nói không chừng, có lẽ là quận chúa để lại Vương Sóc ở đây để dạy bảo? Tóm lại mặc kệ như thế nào, trong Vương gia không hòa thuận là thật, khách khứa đối với Vương gia cũng đánh giá thấp hơn một chút.

Tiểu thư mới năm tuổi cũng không thể chơi cái gì quá cao lớn, Vương Sóc đến vườn giới thiệu mình với vị tiểu thử ở gần đó, rồi yên lặng ngồi ở trong góc uống hoa lộ, đến để có mặt mà thôi. Về phần có biết hành vi của mình bôi nhọ "Vương gia" hay không, ha ha, nàng chưa gặp mặt cha mẹ, đại ca cũng không đặc biệt quan tâm, đều là tổ mẫu giáo dưỡng, có chuyện gì, tổ mẫu gánh vác đi.

Vương Sóc tùy hứng nghĩ đến. Không phải nàng không muốn đường đường chính chính, chỉ là... Quá khó khăn, nàng quá yếu. Vương Sóc trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tự mình chán ghét, người không quang minh lỗi lạc trái với ý muốn ban đầu như thế, thật sự là mình sao?