Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Thất Sủng Của Đế Vương

Chương 40: Trình Liệt x Du Ca - Ngoại truyện thứ sáu (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi hỏi, đêm này ai làm bạn với Hằng Nga cung trăng?

Tôi hỏi, Hứa Tiên nghìn năm đợi một lần gặp Bạch Xà

Tôi hỏi, thất tịch mới trùng phùng của Ngưu Lang, Chức Nữ

Tôi hỏi, Lương Chúc hóa điệp cùng bay mãi không rời

Tôi hỏi, “Trường Hận Ca” của Huyền Tông, Dương Quý phi

Tôi hỏi, Trương Sinh mang tội tuyệt tình trong “Tây Sương ký”

Tôi hỏi, tư vị lưu luyến dằng dặc của “Phượng Cầu Hoàng”

Tôi hỏi, mối tình “Thiên Tiên Phối” đứt đoạn dưới bóng cây hòe()*

.

Thành phố X, một ngày đầu hạ năm 2019, trong hoàng cung trải qua bao đời vua, giờ đây trở thành địa điểm tham quan của nhiều du khách trong lẫn ngoài nước, cũng là nơi để các học sinh sinh viên tìm đến hiểu thêm về những trang sử sơn son thϊếp vàng, có một cô sinh viên tóc ngắn màu hạt dẻ đang ngước nhìn bức tường bị mưa bụi thời gian mai một nơi tẩm cung vắng vẻ thuở xưa, thốt lên:

- Kỳ lạ! Quả thật rất kỳ lạ! Trình, anh có nghĩ như vậy không?

Không nghe tiếng đáp, cô liền quay qua nhìn anh chàng đi cùng mình, đang chăm chú chụp ảnh trên thân cây cột sơn đỏ, gọi rành rọt:

- Hải Trình! Anh có nghe em hỏi gì không thế?

Thật chất lúc nãy đã nghe rồi, Hải Trình đứng gần như vậy cộng thêm cái giọng lảnh lót của bạn gái nữa, bản thân lại là kẻ hay chú ý đến xung quanh, thì thử hỏi làm sao không nghe? Chỉ là mấy ký tự cổ trên thân cột bị thời gian bào mòn này khá thu hút sự chú ý nên anh lười trả lời cô, nhưng lúc này chẳng thể làm lơ được rồi, mới hạ máy ảnh xuống, nghiêng đầu nhìn cô đang sốt ruột.

- Du, ở đây rất thanh vắng, em nói to quá sẽ không hay đâu.

Thanh Du chớp mắt nhìn Hải Trình, bạn trai cô trông điển trai lại cao ráo, tóc lúc nào cũng hớt cao gọn gàng, tính tình thì chu đáo cẩn thận, đặc biệt rất yêu thích lịch sử và văn hóa xa xưa, nhưng điều cô không hài lòng là lắm khi anh lơ là với bạn gái lắm, lúc này ánh mắt anh hướng vào cô cũng lạnh lùng nữa! Hải Trình như đọc được suy nghĩ của nàng sinh viên hai mươi hai tuổi, liền tiến đến chỗ cô, hỏi:

- Rồi, em muốn nói kỳ lạ cái gì nào?

Dù muốn giữ vẻ hờn giận này lâu thêm chút nhưng thời gian không cho phép, chưa kể cả hai còn phải cố gắng tham quan tìm hiểu nơi này để hoàn thành luận án thầy giao, Thanh Du đành nén tiếng thở dài xuống, nói:

- Chính là về hoàng hậu duy nhất của Hưng Dận hoàng đế, Du Ca hoàng hậu. Lịch sử có ghi chép rằng, sau cái chết của bà thì Hưng Dận hoàng đế không lập hậu nữa dù ông tại vị tới hơn ba mươi năm sau đó.

- Đơn giản vì ông ấy yêu vị hoàng hậu này nhất.

- Vấn đề nằm ở chỗ ấy, nếu bà được sủng hạnh thì điều làm em khó hiểu là vì sao trong lịch sử không viết nhiều về hoàng hậu họ Du. Chỉ nói bà được sắc phong làm hậu năm nào, năm năm thì bệnh mà mất, một vài sự kiện quan trọng liên quan đến bà, ngay cả cái chết cũng viết rất sơ sài...

Hải Trình để máy ảnh ở trước ngực, đứng chống nạnh, đưa mắt nhìn tấm bảng cũ kỹ đề ba từ “Phụng Hoa cung” đã bạt màu theo năm tháng, giọng đều đều:

- Em có biết thứ gì mơ hồ nhất trên đời không? Chính là lịch sử. Mâu thuẫn đúng không, lịch sử tức là những chuyện đã qua, đáng lý nó phải rõ ràng nhất. Thế nhưng chính vì lịch sử trôi qua quá lâu, thành thử “sự thật” lại hóa ra mơ hồ nhất.

- Ý anh muốn nói lịch sử viết về Du Ca hoàng hậu là không đúng?

- Có thể, nhưng cũng nghĩa là nó đã bị che giấu ít nhiều sự thật liên quan đến bà. Quan chép sử đôi khi bị chi phối bởi vua chúa, nên sẽ thay đổi một số chuyện thậm chí che giấu một số chuyện. Biết đâu, Hưng Dận hoàng đế đã âm thầm lệnh cho quan chép sử không viết nhiều về vị hoàng hậu này.

Lý nào có ẩn tình bên trong, Thanh Du chắc chắc như vậy, liền hỏi tiếp:

- Nghe rằng, Phụng Hoa cung chính là nơi Du hoàng hậu từng sống?

- Đúng là thế. - Hải Trình đưa mắt nhìn bao quát tẩm cung đìu hiu đổ nát - Sử chép lại Hưng Dận hoàng đế đã cho đóng cổng cung này rất lâu, trước khi băng hà ông cũng yêu cầu thái tử điều đó, đến hai đời vua sau cung này vẫn không hề mở. Nơi chẳng ai lui tới tất nhiên sẽ lạnh lẽo, lại còn lan truyền tin đồn thất thiệt, thành ra những năm về sau các vị vua khác đã dời cung hoàng hậu đến nơi khác.

- Nghĩa là Du Ca hoàng hậu là vị hoàng hậu cuối cùng sống ở đây, nơi này mấy trăm năm qua đã không còn ai lui tới sao?

Tự dưng Thanh Du hơi rùng mình, là sinh viên khoa Lịch sử đã đi đến nhiều di tích vắng người nhưng chẳng hiểu sao nơi tẩm cung này khiến cô thấy lạnh lẽo, vì lâu rồi không có người đến hay bởi người sống ở đây chẳng hề hạnh phúc? Tiếp theo thấy Hải Trình chậm rãi bước vào bên trong xem xét thêm, cô liền đi theo anh.

Bên trong căn phòng khá cũ, dù vậy không khí thăng trầm nơi đây tạo nên nét cổ kính kỳ lạ, những vật dụng trưng bày trong đây không nhiều, phần lớn là một ít đồ dùng còn sót lại của các hoàng hậu đời trước từng dùng qua, mọi thứ đều được Ban quản lý bảo quản cẩn thận. Hải Trình lại bắt đầu chú ý đến tấm bia khắc ký tự cổ, còn Thanh Du đi một vòng nhìn sơ qua các vật dụng, rồi bất chợt cô nhìn thấy hai bức họa treo trên giá, một bức vẽ người nam và một bức vẽ người nữ. Cách ăn vận của họ rất cao sang quyền quý… Cô nhìn xuống tấm bảng ghi chú: “Vua Hưng Dận” và “Hoàng hậu Du Ca”. Thật bất ngờ, ra là chân dung của hai người đó?

Thanh Du quan sát chân dung vị hoàng hậu, theo nét vẽ này thì bà hẳn rất xinh đẹp, sử chép bà rất mạnh mẽ còn có võ nghệ, từng ra trận đánh giặc, khuôn mặt bà có chút u uất lẫn buồn bã khiến cô sinh viên chẳng hiểu vì sao lại như vậy. Hoàng hậu này từng sống hạnh phúc chứ? Sau đó cô nhìn sang chân dung hoàng đế, sử miêu tả vua Hưng Dận khôi ngô uy vũ, mặt mũi nhìn qua mang vẻ tàn nhẫn, nhưng ở đây cô chỉ thấy một hoàng đế không buồn không vui, rất tĩnh lặng.

Giây phút ấy, chẳng rõ lý do gì xui khiến để rồi Thanh Du từ từ đưa tay chạm nhẹ vào chân dung của Hưng Dận hoàng đế, đột ngột hiện tượng lạ lùng không thể giải thích được xuất hiện, đó là trước mắt cô gái trẻ lần lượt xuất hiện những hình ảnh mơ hồ rời rạc, cứ như dòng chảy thời gian đang quay ngược… Tất cả chớp nhoáng rất nhanh, khá nhòe nhoẹt, là cảnh một người mặc long bào bên ngoài khoác áo lông, tướng cao lớn, vẻ mặt thâm trầm giống hệt chân dung Hưng Dận hoàng đế - điều đó có phải cô sinh viên đang thấy lại vị vua năm đó? Tiếp theo những sự việc khó hiểu liên tục xuất hiện.

Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế mỉm cười với một cô gái mặc váy đỏ đang đứng cạnh. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế nắm tay cô gái đó, ngồi trên xích đu gỗ, trông họ rất hạnh phúc mãn nguyện. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế đứng lặng lẽ một mình, lúc này chẳng còn ai ở cạnh ông nữa kể cả người con gái váy đỏ. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế từ xa nhìn về phía Phụng Hoa cung, nhưng ông đã quay lưng bỏ đi, bóng dáng trong buổi chiều tà trông thật nặng trĩu thê lương.

Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung, đôi mắt nhìn khắp giang sơn rộng lớn, mà cảm nhận rõ lòng ông đang nhớ về một ai đó thật da diết. Là cảnh, Hưng Dận hoàng đế rành rọt nói: “Đừng viết quá nhiều về hoàng hậu, những chuyện của nàng ấy sẽ là ký ức thuộc về riêng trẫm”. Là cảnh, có những khi đêm tối buông xuống, Hưng Dận hoàng đế mở hộp trang sức đã cũ, nhìn trăm phụng vàng từng cài lên mái tóc ai thuở nào. Và cuối cùng, cảnh Hưng Dận hoàng đế trước lúc nhắm mắt, nằm trên giường dặn dò: “Khi trẫm băng hà rồi, vẫn không được để bất kỳ ai bước chân vào Phụng Hoa cung”…

- Du! Em bị sao vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »