- Việc ta phải làm chính là cùng hoàng hậu trở về tẩm cung.
Hắn lúc nào cũng vậy, phát ra lời nào cũng đều mang ý trêu đùa với nàng.
- Ta có thể tự đi được, chàng hãy để ta xuống...
- Nếu nàng từ chối thì ta sẽ bế nàng đi hết cả hậu cung để các phi tần khác thấy.
Đọ về sức mạnh, Du Ca không phản kháng lại Trình Liệt được, so về uy quyền thì nàng càng khó chống đối hơn, mệnh lệnh từ thánh thượng nàng dám bất tuân sao? Đã vậy hắn còn dọa sẽ bế nàng đi khắp hậu cung, nghĩ thế thôi là nàng muốn phát sốt rồi, sau cùng đành vòng tay ôm lấy cổ hoàng thượng, ngoan ngoãn để hắn ôm mình trong áo khoác lông dày mà tiến về Phụng Hoa cung.
Dùng bữa tối xong, Du Ca nhìn ra bên ngoài trông cảnh vườn hoa thanh vắng dịu mát nên muốn đi dạo nhưng bị Trình Liệt phản đối:
- Không, chiều nay nàng dạo chơi trong thượng uyển đủ rồi.
- Thế chúng ta cùng ngồi xích đu hàn huyên tâm sự.
- Không, cái thứ đung đưa như vậy dễ kinh động tới thai nhi.
- Vậy... ta đánh đàn cho chàng nghe, dạo trước ta cũng tập tành luyện đàn.
- Không! Đánh đàn sẽ bị đau ngón tay, mang thai mà bị thương làm sao được!
- Cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc ta phải làm gì?
- Ta muốn nàng ngồi yên một chỗ, cấm cục cựa, cấm động tay động chân!
Trình Liệt phán câu rõ ràng, dĩ nhiên Du Ca làm sao chịu nổi, thầm nghĩ hoàng thượng vừa vừa phải phải thôi! Hắn xem nàng như khúc gỗ à, ngồi yên một chỗ đã quá sức lắm rồi, còn không cho nàng cựa quậy nữa, nàng mang long thai chứ có phải mang trọng tội gì mà hắn làm khổ nàng đến thế? Tiếp theo nàng thấy hắn cứ kéo áo khoác sát vào người mình, còn thay gối ngồi khác cho nàng ngồi êm hơn, nói Liêu công công xem lò sưởi đủ than chưa, tất cả những việc đó giúp nàng cảm nhận được sự lo lắng quan tâm từ hoàng thượng. Tự dưng nàng chẳng nỡ trách hắn nữa, hắn trước giờ luôn lạnh nhạt với nàng, nay lại ân cần chu đáo đến dường ấy, chứng tỏ hắn thật sự mong chờ đứa trẻ này!
- Hoàng thượng, chàng ngắm sao với ta chứ, việc đó rất nhẹ nhàng...
Du Ca ban nãy còn giận dỗi thế mà giờ trở nên nhỏ nhẹ, Trình Liệt xem chừng nàng mong có vậy thôi, vả lại ngắm sao chỉ ngồi yên một chỗ, liền yêu cầu thị vệ mang trường kỷ đặt ở ngay cửa sổ phòng, bảo Xuân Nhĩ mang gối và chăn ra. Để nàng ngồi xuống trường kỷ êm ấm, hắn ngồi phía sau ôm chặt nàng. Bên ngoài trời đêm tĩnh mịch, đêm nay sao nhiều tỏa ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt Du Ca, nàng dựa đầu vào vòm ngực rộng của hắn, khe khẽ hỏi:
- Chàng nói xem, chàng thích ta sinh hoàng tử hay công chúa?
Trình Liệt hơi ngả người xuống trường kỷ, ánh mắt thư thái nhìn trời đêm, cằm tựa nhẹ lên mái đầu Du Ca, nói chậm rãi:
- Là hoàng tử thì rất tốt, nhưng nếu là công chúa cũng không sao, sẽ giống nàng. Chúng ta còn nhiều thời gian, sau này nàng có thể sinh tiếp một hoàng tử.
- Con cái là trời ban, chàng nghĩ muốn là được sao?
- Ta là thiên tử, chỉ cần ta muốn thì nàng sẽ sinh được.
Trình Liệt cúi mặt hôn lên suối tóc thơm ngát, cố tình thì thầm cho Du Ca nghe rõ những lời ẩn ý xấu xa, nàng hiểu hắn ám chỉ chuyện chăn gối liền đẩy nhẹ hắn ra, nhưng vòng tay cứng cáp đó cứ ôm chặt nàng không buông. Nàng mắng hắn miệng mồm không tốt, đừng để đứa con trong bụng nàng nghe thấy mấy lời này của phụ hoàng! Hắn đưa tay xoa xoa bụng nàng, bật cười thích thú.
- Ta đã nghĩ ra tên cho con, công chúa hay hoàng tử đều có.
- Là tên gì?
- Đợi con ra đời rồi nàng sẽ biết.
Du Ca cười gật đầu, lại nằm trong lòng Trình Liệt, cảm nhận sự ấm áp vô tận.
- Giá như ngày nào cũng cùng chàng như thế này thì thích biết mấy.
- Hoàng hậu đã muốn vậy, hoàng thượng ta lẽ nào từ chối. - Đôi mắt lim dim, hắn cảm nhận sự nóng hổi của một thân thể trong vòng tay mình - Phải, cứ như thế này là tốt nhất rồi...
Không nghe âm thanh nào nữa ngoài hơi thở nhè nhẹ, Trình Liệt dời mắt xuống phát hiện Du Ca đã chìm vào giấc ngủ tự bao giờ, từng nghe nói nữ nhân mang thai ngủ nhiều hơn bình thường, nghĩ nàng cũng mệt rồi. Hắn nhẹ nhàng bế nàng đem vào trong giường ấm, thay long bào ra, rồi nằm xuống bên cạnh và ôm nàng.
Đêm đó sao rất sáng, vị hoàng đế đã mơ một giấc mơ…
Hắn thấy Du Ca mang song thai, hạ sinh một hoàng tử và một công chúa, nàng với hắn mỗi người bế một đứa con, nụ cười lấp loáng trên môi.
Quả là một giấc mơ đẹp!