Chương 47

Đồ Thập Mị đã nói như vậy, dù Lý Lăng Nguyệt không tình nguyện, cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận thôi, nhưng tư thế càn rỡ thế này, năm đó cũng chưa từng làm với Phò mã, cũng chỉ có thể là vò đã mẻ lại sứt.

Đồ Thập Mị cảm giác thân thể Lý Lăng Nguyệt không giãy dụa nữa, yên phận chấp nhận, Tam công chúa cao cao tại thượng rốt cục cũng buông xuống được tự tôn cao đến tận trời xanh. Đồ Thập Mị hơi nhếch khóe miệng, chung quy cũng có một ngày nàng thuần phục được nữ nhân này, mở đầu như vậy cũng không tệ.

“Cùng ngủ với bổn cung.” Mặc dù nằm ở trên giường, Đồ Thập Mị vẫn còn ôm Lý Lăng Nguyệt, nàng ôm rất thoải mái, nhưng Lý Lăng Nguyệt nửa điểm cũng không thoải mái, nàng kiên quyết đợi Đồ Thập Mị ngủ rồi sẽ đẩy nàng ấy ra, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn, chỉ sợ đánh thức nàng.

* * *

Sau khi đẩy Đồ Thập Mị ra, Lý Lăng Nguyệt lại không hề buồn ngủ, thì ra anh dũng hy sinh còn dễ sống hơn nhiều so với mang trọng trách lớn trên vai phải chịu khi nhục, nàng không biết còn phải sống những ngày như vậy bao lâu nữa, nàng cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua vô cùng gian nan, nhưng nàng đã không còn đường lui, chỉ có thể quyết đánh đến cùng.

Kỳ thật Đồ Thập Mị đúng là đang ngủ, chẳng qua thời điểm Lý Lăng Nguyệt đẩy nàng ra thì nàng đã tỉnh, bất quá nàng không tính tiếp tục làm khó nàng ấy. Đồ Thập Mị cảm thấy mình rất thiện lương với Lý Lăng Nguyệt, mùi hương trên người nàng ấy thật dễ ngửi, mặc dù không tìm vui với nàng, chỉ cần ôm ngủ cũng tốt rồi, dù sao Lý Lăng Nguyệt cũng là một cực phẩm mỹ nhân trong sạch. Đồ Thập Mị thừa nhận bản thân mình yêu sạch sẽ, sở dĩ nàng cùng Lý Minh Nguyệt dây dưa, cùng lắm chỉ là tìm lại những khinh bỉ mà mình từng phải chịu ngày trước, nàng vẫn luôn tin tưởng từ nơi nào té ngã, thì phải từ nơi ấy đứng lên, cho nên lúc Lý Minh Nguyệt hèn mọn lấy lòng cũng không có cự tuyệt. Hơn nữa dù sao cũng là một quả phụ trẻ làm chút chuyện ân ái tựa hồ cũng hợp lý, làm người đứng trên vạn người không cần quá áp chế du͙© vọиɠ của mình, tuy rằng nàng không xem trọng chuyện giường chiếu, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có. Tuy nhiên loại cảm giác thành tựu này trên người Lý Lăng Nguyệt áp đảo các Hoàng tộc khác, mãnh liệt hơn nhiều, cho nên Đồ Thập Mị cũng không định tính tiếp tục dây dưa với Lý Minh Nguyệt, từ một khía cạnh nào đó mà nói, nàng ngại Lý Minh Nguyệt không đủ sạch sẽ dù là ở thân thể hay trong tâm hồn.

* * *

Đồ Thập Mị thật muốn cho Lý Lăng Nguyệt ngày đêm cùng mình tương bồi, ban ngày Đồ Thập Mị gặp một vài đại thần, hoặc là phê tấu chương, phần lớn thời gian nàng đều ở bên cạnh Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt ở một bên tĩnh tọa hoặc là đọc sách thậm chí làm chút chuyện linh tinh khác, ngược lại còn có chút tự do, chẳng qua là không cho phép rời khỏi phạm vi tầm mắt của Đồ Thập Mị, bất quá những ngày như vậy so với tưởng tượng của Lý Lăng Nguyệt tốt hơn rất nhiều. Chỉ có những ngày đặc biệt, đại khái là mười ngày một lần, Đồ Thập Mị mới không ở bên mình, nàng ta sẽ đi gặp một vài người nào đó, Lý Lăng Nguyệt nghĩ thế lực bí ẩn này có lẽ là vương bài chân chính trong tay Đồ Thập Mị, nàng âm thầm ghi nhớ những chi tiết này.

Tuy rằng buổi tối không thể tránh khỏi phải làm chuyện nữ nữ với Đồ Thập Mị, dù thân thể thích ứng được, nhưng trong nội tâm Lý Lăng Nguyệt không có cách nào thản nhiên chấp nhận, cũng may Đồ Thập Mị không phải người phóng đãng như Lý Minh Nguyệt, không phải mỗi đêm đều sênh ca, ba ngày một lần, rất có quy tắc, nếu gặp nguyệt sự của nàng hoặc nguyệt sự của mình thì có thể tránh được thêm bảy ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội nghỉ ngơi, nếu không tâm lý của Lý Lăng Nguyệt sẽ hỏng mất.

* * *

Lúc này, Đồ Thập Mị đang xem tấu chương, cũng đã trưa, nàng cảm thấy có chút khó chịu, nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt đang ở một bên đọc sách, Đồ Thập Mị nhìn sườn mặt của Lý Lăng Nguyệt, thật sự là vô cùng xinh đẹp, từ một góc độ nào đó phải nói Lý Lăng Nguyệt là người cực kỳ mỹ mạo, không thi phấn trang điểm lại thành một bức tranh, như nước phù dung tươi mát sạch sẽ thanh lịch xinh đẹp, mỹ nhân như vậy nhất thời làm Đồ Thập Mị cảm thấy cao hứng, lấy giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu họa Lý Lăng Nguyệt. Đây là lần đầu tiên nàng họa người ta, trong quá khứ nàng bồi Lý Lăng Húc vẽ tranh, thường họa sơn họa thủy, nhưng hắn họa nàng rất thường xuyên, bất quá thời gian ở cùng hắn, công phu vẽ tranh của Đồ Thập Mị lại trở thành sở trường, phải công nhận tài họa của Lý Lăng Húc là đệ nhất.

“Tam công chúa cảm thấy bản cung họa như thế nào?” Đồ Thập Mị đem bức họa tỉ mỉ của mình đặt trước mặt Lý Lăng Nguyệt, nàng càng xem càng cảm thấy vừa lòng.

Cho tới bây giờ Lý Lăng Nguyệt cũng không nghĩ tới Đồ Thập Mị thế nhưng vẽ sườn mặt của nàng, xưa nay nàng không thích bị người khác vẽ, chỉ duy nhất một lần để Phò mã La Tuân năm đó họa một bức mỹ nhân đồ. Tuy rằng dung mạo quốc sắc thiên hương, nhưng nàng cũng không thèm để ý đến, ngay cả khi soi gương cũng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn kỹ, chỉ là nhìn lướt qua, nàng không trông mặt mà bắt hình dong, cũng không thích người khác làm thế với nàng.

Lý Lăng Nguyệt nhìn bức họa của Đồ Thập Mị, không thể tin được, bức họa này cực kỳ giống bức họa năm đó, họa mình nghiêng người đứng ở giữa hồ nước, từ góc độ của sườn mặt, cho đến hồ nước, nước trong suốt thấy đáy, hoa sen trắng tinh khiết nổi trên mặt hồ, mặt nước tựa hồ còn đang gợn sóng…

“Ngươi từng nhìn thấy bức mỹ nhân đồ do La Tuân họa?” Lý Lăng Nguyệt không tin trên đời có chuyện trùng hợp thế này, nhưng mà bức họa kia chỉ là vật định tình âm thầm của họ, đến nay nàng còn trân quý để trong phủ công chúa, chưa bao giờ cho người ngoài xem qua, Đồ Thập Mị căn bản không thể nào biết được.

“Mỹ nhân đồ cái gì?” Đồ Thập Mị không hiểu Lý Lăng Nguyệt hỏi mỹ nhân đồ là cái gì, năm đó đệ nhất đại tài tử La Tuân quả thật danh bất hư truyền, thi thơ họa đều là tinh phẩm, Đồ Thập Mị từ chỗ Lý Lăng Húc nhìn qua một vài tác phẩm của La Tuân, cũng không thể không thừa nhận kỳ tài của hắn. Nhưng là nàng chưa bao giờ thấy mỹ nhân đồ La Tuân họa. Hay là hắn cũng họa mỹ nhân đồ cho Lý Lăng Nguyệt, nhưng bộ dáng nàng ấy như gặp quỷ là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có liên quan đến mỹ nhân đồ kia? Tâm tư tinh tế của Đồ Thập Mị lập tức đưa ra phán đoán, bức mỹ nhân đồ đó gợi lên sự tò mò sâu sắc đối với nàng.

“Không có gì.” Dĩ nhiên Lý Lăng Nguyệt sẽ không nói cho Đồ Thập Mị biết nàng họa cùng La Tuân họa năm đó gần như tám phần tương tự, chẳng qua là trình độ khác nhau, nếu từ trong lòng mà nói thì La Tuân họa đẹp hơn, nhưng thật sự thì dĩ nhiên họa kỹ của Đồ Thập Mị cũng không kém.

Đồ Thập Mị thấy Lý Lăng Nguyệt không định nói, nàng cũng không truy vấn, chẳng qua là đã lưu tâm, nàng nghĩ nếu có cơ hội, nhất định phải xem bức họa của Tam phò mã đã qua đời kia một chút.

“Tam công chúa có nhận xét gì?” Đồ Thập Mị hỏi, tuy rằng kì nghệ của Lý Lăng Nguyệt kém một chút, nhưng xét về họa, Lý Lăng Nguyệt cũng thắng một bậc.

“Nhàm chán!” Lý Lăng Nguyệt một chút cũng không muốn bị Đồ Thập Mị họa, mặc dù tranh này làm cho nàng cảm thấy thực quỷ dị bởi vì quá mức trùng hợp.

“Vậy Tam công chúa có thể xé bức họa này đi.” Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói.

Lý Lăng Nguyệt cũng không ngốc, hiện tại nếu nàng xé nát bức họa của Đồ Thập Mị, đại khái buổi tối đừng nghĩ có thể trôi qua dễ dàng, trong khoảng thời gian này ở chung với nàng ấy, nàng cũng có hiểu biết nhất định về tính tình của Đồ Thập Mị.

“Vật của ngươi có liên quan gì ta đâu, ngươi tự xé cũng được mà, còn nữa, xin lần sau đừng tùy tiện họa ta.” Lý Lăng Nguyệt đem bức họa trả lại Đồ Thập Mị, nàng biết rõ Đồ Thập Mị bận rộn tới cỡ nào, một ngày cũng không dùng đủ, tốn thời gian họa mình, quả thực là khiến người ta khó có thể lý giải.

Tuy rằng Đồ Thập Mị có thể đoán trước được thái độ của Lý Lăng Nguyệt, nhưng tâm tình của nàng vẫn như cũ có điểm giống bị tạt nước lạnh, có hơi không vui. Xem ra Tam công chúa là ghét bỏ mình họa không bằng Tam phò mã, không biết lúc trên giường ai có thể làm cho thân thể nàng thoải mái hơn? Trong lòng Đồ Thập Mị lại bắt đầu ác ý phỏng đoán chuyện vợ chồng người ta. Mặc dù Tam công chúa không xé bức họa, đại khái buổi tối cũng sẽ không được nhẹ nhàng.