Chương 40

Lý Lăng Nguyệt quả thật bị cứa vào vết thương, nếu hiện tại trong tay nàng có kiếm, đại khái nàng sẽ không khắc chế được mà một nhát chém lìa đầu Lý Minh Nguyệt.

“Dù hiện tại ta có dơ bẩn, thì chỉ có một mình Lý Minh Nguyệt ngươi là không có tư cách cười nhạo châm chọc ta, bởi vì so với ngươi, ta vẫn sạch sẽ hơn một vạn lần, ngươi mà cũng xứng được đánh đồng với ta sao?” Lý Lăng Nguyệt cười lạnh hỏi ngược lại.

* * *

Đồ Thập Mị lâm triều trở về, còn chưa bước vào đã nghe được cuộc đối thoại của hai tỷ muội bên trong, nàng cũng có tâm tình thích xem náo nhiệt nên vẫn đứng yên bên ngoài. Đối với hành vi Lý Minh Nguyệt đùa giỡn Lý Lăng Nguyệt, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào. Dù sao cẩu không đổi được thói ăn phân, Lý Minh Nguyệt không biết giới hạn, đại khái bình thường chưa bao giờ nghĩ tới Lý Lăng Nguyệt cũng có lúc lâm vào đường cùng, một khi Minh Nguyệt cảm thấy Lý Lăng Nguyệt đã có thể bị lăng nhục, dĩ nhiên cũng muốn được chia sẻ một phần. Lý Lăng Nguyệt cũng được xem là mỹ nhân tuyệt thế, ít có người nhìn thấy mà không động tâm. Tất nhiên là Đồ Thập Mị không muốn chia sẻ với người khác, nhưng nàng vẫn án binh bất động, cũng không định tham gia vào xung đột giữa hai tỷ muội này. Nếu Lý Lăng Nguyệt dễ dàng bị Lý Minh Nguyệt trêu chọc như vậy, cũng không khỏi quá yếu đuối đi, thế sẽ chơi không vui.

Quả nhiên Lý Lăng Nguyệt không làm cho Đồ Thập Mị thất vọng, sự kiên cường trên người Lý Lăng Nguyệt không phải tùy tiện một hai người là có thể bào mòn. Lý Minh Nguyệt khắp nơi bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, trên thực tế, phản kích cũng coi như là rất giỏi. Đồ Thập Mị nghĩ, người như vậy, nếu có một ngày có thể bị mình bào mòn hết những góc cạnh trên người, vậy chính là chuyện cực kỳ thú vị, ít nhất Đồ Thập Mị không thể tưởng tượng ra dáng vẻ dịu ngoan của Lý Lăng Nguyệt.

Bất quá Đồ Thập Mị cũng cảm thấy xem kịch vui đủ rồi, nàng liền tiến vào hiến thân.

“Khó có được Ngũ công chúa tiến cung sớm như vậy, quả thật là tỷ muội tình thâm.” Đồ Thập Mị cười nói, nàng biết rõ thời gian nghỉ ngơi của Lý Minh Nguyệt, hằng đêm sênh ca, một ngày phơi nắng ba sào đến trưa, căn bản sẽ không đứng dậy nổi. Làm khó nàng thức dậy sớm như vậy chỉ vì muốn bỏ đá xuống giếng, có thể thấy được nhân duyên của Tam công chúa thực không tốt lắm.

Lý Minh Nguyệt vừa thấy Đồ Thập Mị liền tự nhiên thu hồi dáng vẻ giương cung bạt kiếm, bày ra bộ dáng kiều mỵ phong tình vô hạn, công phu thay đổi sắc mặt này ngay cả Đồ Thập Mị cũng phải bái làm sư phụ.

“Thái hậu nương nương, người ta chờ nàng lâu lắm rồi.” Không biết từ khi nào Lý Minh Nguyệt đã không dám kêu thẳng tên Đồ Thập Mị, kỳ thật trong lòng nàng có chút sợ hãi Đồ Thập Mị. Đương nhiên Đồ Thập Mị cũng hiểu rõ Lý Minh Nguyệt kính sợ mình, tốt nhất là nên như vậy. Kỳ thật không thể nói Lý Minh Nguyệt hoàn toàn vô dụng, đối với các Công chúa Quận chúa khác giao tình vô cùng tốt, duy chỉ có mình là có thể sai đâu đánh đó, điều này dĩ nhiên cũng làm những Công chúa Quận chúa khác không dám có một tia thất lễ với mình. Tuy rằng những người này đều giống Lý Minh Nguyệt không phải dạng người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là dệt hoa trên gấm, cũng không sao, tất nhiên là kẻ địch càng ít càng tốt, đây cũng có thể xem là một loại lợi thế.

“Ngũ công chúa nên hồi phủ.” Đồ Thập Mị không dấu vết tránh đi thân thể Lý Minh Nguyệt đang ép sát vào, tuy rằng nàng từng tìm vui với Lý Minh Nguyệt, nhưng lại chưa bao giờ chấp nhận quan hệ giữa hai người, hơn nữa Đồ Thập Mị cũng không thích trước mặt người ngoài có hành động quá mức thân mật với Lý Minh Nguyệt.

Tuy Lý Minh Nguyệt không muốn đi, nhưng là Đồ Thập Mị đuổi nàng đi, nàng không thể không biết thức thời.

“Vậy Minh Nguyệt xin cáo lui trước.” Lý Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Lăng Nguyệt, cũng nhìn thoáng qua Đồ Thập Mị, sau đó không tình nguyện ly khai tẩm cung.

* * *

Từ khi Đồ Thập Mị xuất hiện đến khi Lý Minh Nguyệt rời đi, Lý Lăng Nguyệt đều xem như không biết đến sự tồn tại của hai người, tiếp tục dùng bữa.

“Tam công chúa khẩu vị tốt thật, nhất định là do tối hôm qua bị bản cung lăn qua lăn lại nhiều lần nên mệt mỏi, đói bụng.” Đồ Thập Mị chỉ sợ Lý Lăng Nguyệt quên cuộc vui đêm qua nên lên tiếng nhắc nhở.

“Cùng một thủ đoạn không thấy chán sao?” Lý Lăng Nguyệt cực kỳ lãnh đạm hỏi, tuy rằng chán ghét, nhưng thật ra nàng cũng biết rõ, tất cả những thứ này công kích vào lòng nàng tuyệt đối mãnh liệt hơn lần đầu tiên.

“Thủ đoạn không sợ cũ, có tác dụng là được rồi.” Đồ Thập Mị nở nụ cười phát ra từ nội tâm, giờ phút này ác ý của nàng đối với Lý Lăng Nguyệt giảm đi không ít, chủ yếu là do làm nhục cũng đã làm rồi, có đôi khi người thắng còn khoan dung hơn kẻ thất bại.

Bất luận Đồ Thập Mị cười có bao nhiêu xinh đẹp, Lý Lăng Nguyệt xem ra đều là tràn đầy ác ý, vô cùng chói mắt. Hẳn là nàng nên học thói quen nhìn Đồ Thập Mị diễu võ dương oai và lăng nhục nàng, dù có tức giận nhiều hơn nữa cũng không làm được gì. Nàng biết Đồ Thập Mị càng muốn nhìn thấy nàng chịu nhục nhã sau đó tức giận và không cam lòng. Đối với kẻ địch mà nói, đây kỳ thật là một loại yếu thế.

“Ta muốn gặp tiểu hài tử kia.” Lý Lăng Nguyệt không muốn tiếp tục đấu võ mồm với Đồ Thập Mị, bởi vì có nói như thế nào thì nàng cũng thua, phản kháng chỉ là vô ích, nàng càng quan tâm tình cảnh của hài tử kia hơn.

“Đơn giản thôi, bản cung nói sẽ giữ lời.” Trước nay Đồ Thập Mị làm việc đều rất nhanh nhẹn, lập tức phong Lý Tiểu Nha thành Hoài Nam quận chúa, chẳng qua chỉ là hư danh, không có đất phong, sau đó lập tức tặng Lý Tiểu Nha cho Vĩnh Dương. Nha đầu kia thế nhưng rất biết nhìn sắc mặt, hiểu rõ tình cảnh của bản thân, vạn phần lấy lòng Vĩnh Dương, nghe mama hồi báo, chỉ mới dùng công phu có một ngày đã thu phục được nha đầu ngu ngốc Vĩnh Dương.

* * *

Sau khi Lý Lăng Nguyệt dùng bữa xong, Đồ Thập Mị tự đưa nàng đến Sóc Nguyệt Điện của Vĩnh Dương, kỳ thật cung điện của Vĩnh Dương chính là nơi lúc trước Lý Lăng Nguyệt ở khi chưa xuất giá, cho nên nàng không hề cảm thấy xa lạ với Sóc Nguyệt Điện.

Thời điểm Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt đến Sóc Nguyệt Điện, Vĩnh Dương và Lý Tiểu Nha đang chơi đùa. Lý Tiểu Nha dạy Vĩnh Dương chơi cò cò, trò này các hài tử bình thường ở dân gian đều thích chơi, Vĩnh Dương chơi thập phần vui vẻ, Lý Tiểu Nha mang đến rất nhiều điều mới mẻ cho Vĩnh Dương. Lý Tiểu Nha cũng rất vui vẻ, nhìn chung từ khi nàng vào cung tới nay, trừ bỏ ngày đầu tiên bị Đồ Thập Mị làm cho kinh sợ, sau đó nàng trở thành người bầu bạn bên cạnh Tiểu công chúa này trái lại cũng là chuyện tốt, được ăn ngon mặc đẹp, có thể vô ưu vô lự chơi đùa, không cần lo lắng bữa đói bữa no. Hơn nữa bộ dáng Tiểu công chúa còn xinh đẹp, tuy rằng có điểm ngốc ngếch, nhưng một chút cũng không giống những tiểu hài tử bên ngoài chỉ biết đùa cợt khi dễ nàng, có cái gì cũng chia sẻ với nàng, so với mẫu thân đáng sợ của Tiểu công chúa, Tiểu công chúa quả thực chính là một con cừu nhỏ vô hại, có thể tùy tiện trêu chọc. Đương nhiên hiện tại nàng cũng không dám trêu chọc Tiểu công chúa, bởi vì nàng sợ Đồ Thập Mị, sợ muốn chết.

Lúc trước Lý Tiểu Nha lưu lạc bên ngoài đã dưỡng thành thói quen vô cùng mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh. Rất nhanh Lý Tiểu Nha đã phát hiện ra sự xuất hiện bất ngờ của Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt, nàng lập tức câu nệ đứng lên.

“Ngươi làm sao vậy?” Vĩnh Dương đẩy nhẹ Lý Tiểu Nha đang thất hồn lạc phách, âm thanh non nớt bi bô hỏi.

“Mẫu thân ngươi đến đây.” Lý Tiểu Nha lắp bắp hồi đáp.

Vĩnh Dương ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Thập Mị, sau đó chạy như bay qua,“Mẫu hậu.” Tuy Vĩnh Dương giống Đồ Cửu Mị đều ngu ngốc, thế nhưng ngay cả cái miệng cũng giống, rất ngọt.

“Ân.” Đồ Thập Mị ôm lấy Vĩnh Dương, nàng thấy Vĩnh Dương nặng hơn một chút, thật đúng là tính tình cũng y như Cửu Mị trước đây, tham ăn tham ngủ, lại lười động não, chỉ bổ cho mặt mà không bổ cho não, tiếp theo được ôm liền bất động, nha đầu kia cố tình cũng thích làm nũng, thích được ôm như Cửu Mị. Đồ Thập Mị là nghĩ không ra, sao mình không sinh được một tiểu Thập Mị, mà lại sinh ra một tiểu Cửu Mị đây? Nhưng Đồ Thập Mị biết rõ, chính vì giống Cửu Mị, nàng mới có thể hết mực yêu thương tiểu nữ nhi, bởi vì người quá mức thông minh thường sẽ làm lòng người sinh ra kiêng kị và ngờ vực vô căn cứ.

Hiển nhiên Lý Lăng Nguyệt bị dáng vẻ trìu mến của Đồ Thập Mị đối với nữ nhi làm cho kinh hách, có lẽ trong lòng nàng Đồ Thập Mị nên là bộ dáng lãnh huyết vô tình mới đúng.

“A, a di xinh đẹp này là ai?” Vĩnh Dương quay cái đầu xinh đẹp nhìn Lý Lăng Nguyệt tò mò hỏi, thực giống mẫu hậu, quá xinh đẹp a!