Chương 22

Lý Lăng Nguyệt chỉ cười lạnh, tựa hồ có thể đóng băng đối phương. Lần đầu tiên nàng hối hận mình ra tay quá nhẹ nhàng, quả nhiên là hậu hoạn vô cùng.

“Ta sớm nên gϊếŧ chết ngươi!” Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng nói.

“Công chúa điện hạ, cơ hội không đến hai lần đâu. Kỳ thật Thập Mị cũng không muốn đối địch với Tam công chúa, thật ra ta nguyện ý cùng Công chúa điện hạ biến chiến tranh thành hòa bình hơn, có điều đại khái Tam công chúa điện hạ sẽ không nguyện ý.” Đồ Thập Mị cười đến sáng lạn, tỏa nắng như hoa cỏ mùa xuân.

“Đồ Thập Mị, ngươi đối với ta mà nói, bất quá chỉ là một nữ nhân ở hậu cung sinh tồn nhờ sắc đẹp. Cho dù được sủng ái cũng đừng vọng tưởng mà kiêu ngạo, bay cao tới đâu cũng không có khả năng trở thành phượng hoàng, sẽ có ngày ngã xuống thôi. Ta đây là muốn nhìn xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu.” Lý Lăng Nguyệt nghĩ Đồ Thập Mị bất quá chỉ là chim trĩ được bộ dáng xinh đẹp một chút mà thôi.

“Sắc đẹp là sở trường của ta, không cần mới là đứa ngốc. Cuộc sống này ngắn lắm, có thể kiêu ngạo đắc ý được bao lâu thì cứ đắc ý bấy lâu, bằng không cả đời cũng không còn cơ hội, tiếc nuối lớn tới cỡ nào chứ?” Đồ Thập Mị không cho là đúng nói.

“Thật đúng là miệng lưỡi sắc bén, quả nhiên là điêu phụ đầu đường xó chợ.” Lý Lăng Nguyệt luôn khắc chế cảm xúc, đây đại khái là lần đầu tiên bị chọc tức như vậy, tuy rằng trong lòng vạn phần chán ghét Đồ Thập Mị nhưng cũng không biết làm sao, đối với Lý Lăng Nguyệt đây là lời mắng chửi nặng nhất mà nàng biết.

“Tất nhiên Thập Mị không giống Tam công chúa đầu thai tốt như vậy, có thể chui vào bụng Hoàng hậu. Ta chỉ là một điêu phụ đầu đường xó chợ, nếu ta cũng có thể đầu thai vào bụng Hoàng hậu, ta cũng có thể giống Tam công chúa, khí chất như lan, tao nhã cao thượng.” Thật đúng là câu nào Đồ Thập Mị cũng đáp trả được, điểm ấy lại giống Đồ đại nương, rất quật cường, cãi nhau tuyệt đối không rơi xuống thế hạ phong. Kỳ thật tính cách nàng giống Đồ đại nương hơn Cửu Mị, tuyệt cường, không chịu thua, chỉ là nàng không muốn thừa nhận mà thôi.

“Đồ Thập Mị, chỉ mong ngươi có thể cười đến cuối cùng.” Lý Lăng Nguyệt cười lạnh nói, nếu rơi vào tay mình, mình tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay như lần trước.

“Tạ lời chúc của Tam công chúa.” Đồ Thập Mị cười càng thêm rực rỡ, nàng cảm thấy khıêυ khí©h Tam công chúa điện hạ, khiến nàng ấy mang bộ dáng giận nhưng không thể làm gì, làm tâm tình mình vui vẻ hơn nhiều, coi như những ủy khuất ngày tháng trước phải chịu đã đòi lại được. Đương nhiên nếu có một ngày có thể đem nữ nhân cao cao tại thượng ngạo khí mười phần này kéo xuống, hẳn sẽ còn mãn nguyện hơn nữa.

Lý Lăng Nguyệt cảm thấy Đồ Thập Mị bày ra khuôn mặt tươi cười diễm lệ thật sự quá chói mắt. Nàng không muốn cùng nha đầu nhỏ mọn Đồ Thập Mị đấu võ mồm, bởi vì đó không phải là hành động sáng suốt, chỉ làm hạ thấp giá trị con người nàng, vì thế liền phất tay áo rời đi.

Từ lúc Lý Lăng Nguyệt đến rồi rời đi, bất quá mới một khắc đồng hồ, từ đầu đến cuối cũng không động đũa, kết quả này Đồ Thập Mị đã sớm nghĩ đến. Sau đó nàng cầm đũa lên, gắp chút thức ăn, một mình rót rượu uống, tựa hồ tâm tình rất vui vẻ, nhưng tầm mắt lại dần dần u lãnh xuống. Quả thật nàng không nên đắc ý vênh váo quá sớm, hiện tại nàng chỉ dựa vào một chút sủng ái yêu thương còn chưa sâu đậm của Hoàng đế, lại dám đi khıêυ khí©h công chúa Lý Lăng Nguyệt cùng mẫu thân với Hoàng thượng, thật không thể coi là sáng suốt. Nhưng Đồ Thập Mị không hối hận. Bây giờ nàng chỉ cần thực hiện một chút mưu kế, đó là làm cho Hoàng đế Lý Lăng Húc không thể rời xa mình, bao nhiêu quyền lợi của mình đều phải dựa vào việc được Hoàng đế sủng ái.

* * *

Đồ Thập Mị rất nhanh đã tìm được cơ hội, Lý Lăng Húc không thường phê tấu chương, tựa hồ đối với chuyện quốc sự không có hứng thú, còn yêu thích thi họa kì nhạc hơn.

“Hoàng thượng, những người đó lại tới thúc giục người phê tấu chương.” Đồ Thập Mị nhắc nhở Lý Lăng Húc vừa đánh cờ với mình, hiện vẫn còn đang nghiên cứu bàn cờ. Từ lần đầu tiên tìm mình đánh cờ, hắn đã thập phần thích thú được chơi cờ với mình. Lý Lăng Húc tự nhận kì nghệ hắn không tệ, khó tìm được địch thủ, nhưng từ sau lần đánh cờ với Đồ Thập Mị, liền kinh hỉ phát hiện chính hắn một thân cầm kỳ thư họa gì cũng biết, mà bản lĩnh kì nghệ của mỹ nhân còn tinh thông hơn hắn. Hơn nữa nàng cũng không giống những người khác cho dù lợi hại cũng không dám thắng hắn, nàng luôn không chút khách khí đoạt lấy chiến thắng. Điều này khiến Lý Lăng Húc luôn cảm thấy mình anh dũng thông minh, cũng phải nghiên cứu lại ván cờ, cho dù suy nghĩ ra, thì lần sau Thập Mị cũng có thể lấy cách thức hoàn toàn khác thắng hắn. Chuyện này làm Lý Lăng Húc cảm thấy Thập Mị quá thông minh, rất có năng lực bày mưu tính kế, mỗi lần như vậy không khỏi làm cho hắn sợ hãi cảm thán.

“Thật đáng ghét.” Lý Lăng Húc đành phải tạm dừng việc nghiên cứu ván cờ, lật xem tấu chương chất cao như ngọn núi nhỏ, nhưng sắc mặt không kiên nhẫn không cần nói cũng biết.

“Nhìn xem mắt trẫm cũng sắp mờ rồi.” Lý Lăng Húc mới xem được nửa canh giờ đã kím cớ đem tấu chương ném lên bàn.

“Nếu Hoàng thượng cảm thấy mỏi mắt, không bằng như vậy, thần thϊếp thay Hoàng thượng đọc tấu chương, Hoàng thượng nghe là được rồi.” Đồ Thập Mị đề nghị, nàng nghĩ ngoại trừ thời gian nhàn rỗi thì còn lại cũng là nhàn rỗi, không bằng thay Hoàng đế hóa giải ưu phiền. Giờ phút này nàng không hề có ý nghĩ sâu xa gì, cũng không muốn nhúng tay vào quốc sự.

“Cũng được.” Lý Lăng Húc vui vẻ tán thành.

Đồ Thập Mị cầm lấy tấu chương vừa rồi bị Lý Lăng Húc ném lên bàn, đọc cho hắn nghe. Trong lúc vô tình đề nghị như vậy, Đồ Thập Mị bắt đầu được tiếp xúc với quốc sự.

* * *

Sau đó ngay cả phê duyệt tấu chương Lý Lăng Húc cũng để Đồ Thập Mị viết giùm, cảm thấy làm thì ít mà lợi thì nhiều, bởi vì Đồ Thập Mị có thể giả bút tích của hắn, đủ để người khác không nhận ra.

Trong lúc vô tình tiếp xúc đã mở rộng tầm mắt của Đồ Thập Mị, có đôi khi nàng còn góp chút ý kiến cho Lý Lăng Húc. Xem như lòng dạ Lý Lăng Húc rộng lượng, có thể tiếp thu đề nghị của người khác, trên cơ bản đều chấp nhận hết ý kiến do Đồ Thập Mị đề xuất, thậm chí cảm thấy những ý kiến này so với suy nghĩ của hắn còn cao minh hơn.

* * *

Cuộc sống cứ thế trôi qua, đột nhiên Đồ Thập Mị cảm thấy thì ra địa vị và hoài bão của mình không thể nào chỉ giới hạn trong hậu cung. Ngắn ngủn mấy tháng sau, Đồ Thập Mị đã thăm dò các thế lực bè phái trong triều đình, thế lực lớn nhất đó là Túc Thân Vương, năm đó trấn áp phế Thái tử mưu phản, đề nghị lập Lý Lăng Húc thành Thái tử, trở thành đại công thần, ỷ mình có công, khiến Lý Lăng Húc cũng phải nhượng bộ ba phần. Nhưng Hoàng đế cuối cùng vẫn là Hoàng đế, cho dù là tính tình tốt như Lý Lăng Húc cũng không thể dễ dàng tha cho Túc Thân Vương làm chức Thái thượng hoàng lâu như vậy. Bỗng nhiên Đồ Thập Mị cảm thấy đây chính là cơ hội của mình, Lý Lăng Húc chính là thiếu một người giúp hắn đối phó Túc Thân Vương, mà mình cũng có thể lợi dụng đem Hoàng đế trở thành vũ khí. Hiển nhiên Túc Thân Vương không đem mình để vào mắt, lại nhiều lần ngăn cản mình được tấn phong. Giờ khắc này, Lý Lăng Húc muốn phong mình lên Chiêu nghi cũng lại bị Túc Thân Vương phản đối.

Đồ Thập Mị có thù phải báo dĩ nhiên cũng muốn đem những người này kéo xuống chà đạp cho thống khoái. Túc Thân Vương phải chết, nếu hắn không chết thì mình sẽ không thể làm Hoàng hậu. Cho dù có leo lên được ngôi vị Hoàng hậu, thì cũng không có quyền uy, không thể làm gì được.

Thời điểm Đồ Thập Mị được phong Chiêu nghi, tin tức Đồ Thập Mị thay Hoàng đế phê tấu chương bị truyền ra ngoài, lời đồn rất nhanh được Tam công chúa chứng nhận là thật, bởi vì Tam công chúa liếc mắt một cái đã biết rõ chữ trong những tấu chương đã phê đều không phải do Hoàng đế viết. Hậu cung tham gia vào quốc sự là tội lớn, mũi dùi đều xoay về hướng Đồ Thập Mị, không ít người yêu cầu tru sát Đồ Thập Mị, tránh cho hồng nhan họa quốc, những tấu chương như vậy trực tiếp nhấn chìm ngự thư phòng. Truyện Bách hợp hay tại truyenhdt.com